Ta cũng không biết mình đã ngủ bao lâu mới tỉnh.
Đây là đói mới tỉnh.
Khi tỉnh lại liền nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, trên mình đắp chiếc chăn bằng tơ tằm, quần áo đang mặc cũng là lăng la tơ lụa, màn trướng đều là lụa được thêu hoa sen. Trong phòng còn đặt những chậu hoa cảnh thượng đẳng.
Ngay đến loại hương đang đốt cũng là cống phẩm vô cùng trân quý.
Nếu như lúc này mà ta vẫn không biết mình là bị ai bắt đi, thì ta liền đâm đầu vào cột giường mà chết.
Chỉ là ta không có cách nào tự sát.
Thủ đoạn cũ: Đại huyệt ở khắp người đều bị phong bế.
Bất quá lần này không có hạ dược.
Thân thể ốm yếu của ta lúc này sợ lại cũng không thể chịu được tác động của dược.
Thủ hạ của Tiêu Chính xem ra là đã nhẹ tay với ta.
Ta cảm giác gian phòng nhỏ này đang nhẹ nhàng đung đưa. Cảm giác này đã rất quen thuộc với ta trong suốt mấy tháng qua. Ta là đang ở trên một con thuyền.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, mà thắt lưng đều có chút mỏi nhừ. Ta thử cử động tay chân, sau đó chậm rãi trở mình.
Rất nhanh bên ngoài liền có tiếng bước chân vang lên, có người từ căn phòng cách vách bên cạnh đi tới.
Ta nhìn thấy vị cô nương kia, trong lòng liền cảm thán: Đúng là năm tháng trôi qua như phi đao.
Thảo Nhi giờ đã là một đại cô nương, nhưng khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443086/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.