Xuân Phong Đắc Ý là nhã lâu có quy mô rất lớn, ở hậu viện có đến mười mấy sương phòng độc lập, vờn quanh là những khe suối nhỏ, khung cảnh trông rất tao nhã. Trong lúc đầu óc còn u mê thì ta đã bị Viêm kéo đến nơi này, bên tai thoáng nghe tiếng ca kỹ đàn hát, còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, tinh thần thực rất thoải mái nên có chút buồn ngủ.
Hoắc Viêm đỡ ta ngồi xuống ghế đá ở trong sân, lại bảo gã sai vặt mang nước tới, giúp ta súc miệng rửa mặt. Ta nôn lên khắp người của người khác, còn người mình thì lại rất sạch sẽ, không khỏi bật cười không ngừng.
“Đừng cười.” Hoắc Viêm nắm lấy tay ta, ra sức lắc, “Ngươi cười đến sắp khóc rồi. Đừng cười!”
Ta thu lại tiếng cười, bực mình đẩy hắn ra, “Ngươi thật là phiền, ta không cần ngươi lo!”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Ta lườm mắt nhìn hắn, lảo đảo đứng lên.
Hoắc Viêm đứng dậy đỡ ta, “Sau khi về nhà thì thế nào, nghe theo chủ ý của người thân mà thành thân sao?”
“Thành thân thì thành thân. Tuổi của ta cũng không còn nhỏ.” Tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương.
“Người kia là ai? Có phải là người ngươi thích không?”
Ta bật cười nói: “Ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta. Người thích thì không thể lấy, người phải lấy lại không thích. Con mẹ nó, thật chẳng ra làm sao?”
Hoắc Viêm lại kéo lấy tay ta, vội nói: “Ngươi có thích ai sao? Là ai?”
Ta đẩy hắn, “Không liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443033/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.