Chạy theo được một lúc, ta dần phát hiệnra có gì đó bất thường. Vách đá ở hai bên bờ sông ngày càng thấp đi, sau đó thì biến mất, thay vào đó là cát vàng xen lẫn với các khối đá, rảirác vài bụi cỏ rậm rạp. Những khối đá này nhìn rất quen, có vẻ giống như tàn tích từ một bức tường.
Khánh Vương đã bò lên trên một cồn cát cao ngất, ngay lập tức liền đứng yên bất động. Chúng ta nhanh chóng đuổi theo.
Khi ngựa leo đến đỉnh của cồn cát, cảnh tượng ở phía trước trãi rộng dưới chân.
Thành cổ!
Một tòa thành cổ thật lớn!
Dù đã sụp đổ hơn nửa nhưng vẫn nhìn ratường thành hùng vĩ năm nào, trong thành có Phật tháp cao vút, từng dãynhà dân nối dài, dù phần xây dựng bằng gỗ đã sớm bị hủy hoại, nhưngnhững phòng ốc bằng đá vẫn còn sừng sững giữa bão cát, mấy trăm năm vững vàng.
Bên ngoài thành chính là dòng Cổ Hà khôcạn, ngày qua ngày, bão cát nuốt trọn tòa thành dưới lớp cát dày, khiếncho tòa thành hoa lệ rực rỡ năm nào chỉ còn một màu xám hoang tàn.
“Đi xuống xem một chút đi.” Khánh Vương thúc ngựa lên trước, chạy xuống cồn cát.
Chúng ta cũng đi theo vào tường thành đổnát. Cư dân từ mấy trăm năm trước đã rời bỏ nơi này, tòa phế thành vừayên tĩnh lại trống trải. Đường phố phủ kín cát vàng, khi đến gần xem thì mới thấy nhà cửa phần lớn đã hư hỏng nghiêm trọng, chỉ còn lại vết tích cho hình dáng ban đầu của ngôi nhà.
Trên không gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443023/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.