Qua nửa canh giờ, đám người Phong Tranhcũng trở lại, mỗi một người đều kéo theo một sợi thừng bện bằng cỏ buộcđầy bọn chuột cát.
“Ở đây để mình ta chuẩn bị là được. Mấyngười các ngươi đêm qua cũng không được ngủ ngon, hiện tại nhân lúc trời còn ấm áp, ngủ bù một chút đi.” Ta vừa niệm một tiếng A di đà Phật, vừa bắt đầu sát sinh đám chuột.
Khánh Vương than thở nói: “Cả người hôithối thế này, sao mà ngủ được?” Ấy thế mà vẫn khom lưng chui vào tronglều, mãi cũng không phát ra tiếng động gì.
Phong Tranh đi tới giúp ta xử lý bọn chuột. Ta đẩy hắn, “Một người làm được rồi, ngươi đi nghỉ đi.”
Phong Tranh liền ngừng tay, ngồi im ở bên cạnh nhìn ta làm.
Ta cũng không để ý tới hắn, chỉ yên lặng làm việc của mình.
Bỗng nhiên, Phong Tranh khẽ nói: “Tay của ngươi bị thương.”
Ta nhìn hắn khó hiểu, sau lại nhìn xuống tay của mình.
Đây là đôi tay nuôi heo nuôi gà, lạitrồng rau hái thuốc, đôi tay này nắm không vững kim thêu hoa, nhưng lạicầm được kiếm. Khớp xương nổi lên rõ ràng, làn da cũng không trắng nõnmềm mại. Hơn nữa đôi tay này bị thương nhiều năm đã thành quen, cho nênnếu chỉ là vết thương nhỏ sẽ không thể nhận ra.
Ta biết đôi tay của Vãn Tình thế nào, đôi bàn tay trắng muốt thon gọn, ngón tay nhỏ như lá hẹ tây, móng tay thoalên chút màu sơn đỏ, càng làm nổi bật làn da gần như trong suốt.
Ngưỡng mộ ư? Sao mà không ngưỡng mộ? Có nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443021/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.