Mặc dù trước lúc ngủ đã uống hết một chén canh gừng, nhưng đến ngàyhôm sau, đầu óc vẫn còn choáng váng, tay chân không chút khí lực, khôngcần mời đại phu ta cũng biết mình bị cảm lạnh.
Loại tình cảnh thếnày trong hí kịch vẫn thường hay thấy, tài tử giai nhân sau khi thấttình luôn thương tâm đến độ ngã bệnh, đôi khi còn thổ huyết dưới gốc hải đường trắng. Ta dù không được xem là giai nhân, nhưng cũng là thấttình, hiển nhiên theo lẽ thường sẽ sinh bệnh, xem ra ông trời cũng không bất công với ta.
Bệnh cảm rất dễ lây, cho nên ta không cần phảiđi vấn an Gia Nguyệt, suốt ngày chỉ ở trong phòng. Tâm tình sa sút, lạikhông có việc để tiêu khiển, ta đành ngồi nhìn đám người Hạ Hà thêu túithơm, nhìn chán lại quay ra chơi với Tiểu Kim.
Một lúc sau có Thảo nhi đến báo: “Phong đại nhân nghe nói quận chúa bệnh nên đích thân mang thuốc đến.”
Tay ta run lên, tú cầu rơi xuống mặt thảm trải sàn, Tiểu Kim liền vọt tới đuổi theo quả cầu nhỏ.
Ta lấy cớ mệt mỏi trong người, bảo Thảo nhi ra tiễn Phong Tranh, còn chính mình thì lại ghé mắt vào cửa sổ nhìn trộm ra ngoài.
Có lẽ Phong Tranh vừa từ tiệc rượu trở về, trên người còn mặc quan phục,trông rất đĩnh đạc uy nghiêm. Thảo nhi nói với hắn vài câu, chân mày của hắn liền lập tức chau lại thành một đường thẳng tắp.
Ta thầm mắng: Còn đến đây giả làm người tốt cái gì?
Đang nói thầm, liền nhìn thấy Hạ Đình Thu xách trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443008/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.