Có dũng khí nam nhi, trầm mặc ít lời, vĩnh viễn chỉ lưu lại một bóng lưng vững chãi.
Ta chỉ nhớ việc hắn tố cáo ta làm Vãn Tình ngã, nhưng lại không nhớrõ chuyện của mười năm trước. Khi đó ta chỉ vừa tám tuổi, hắn cũng mớimười tuổi, đều là trẻ nít cả, có hiểu chuyện gì chứ?
Có lẽ vì hổ thẹn mà gương mặt ta thoáng phớt hồng, đành cúi đầu uống rượu, dốc chén uống cạn.
Haizz, kim triêu hữu tửu kim triêu túy (1),những ngày tự do tự tạinhư vậy, sau này khi vào kinh sẽ chẳng thể nào có cơ hội hưởng thụ.
(1) Trích từ bài Tự khiển của La Ấn: Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, Minh nhật sầu lai minh nhật sầu. *Hôm naycó rượu thì hôm nay say, ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu*
Mông Húc khẽ lên tiếng nhắc nhở, “Đừng uống quá nhiều. Rượu này uống thì ngọt, nhưng tác dụng chậm.”
Hắn nói quá trễ, ta đã uống hơn mười chén. Cũng may ta uống say rấttốt tính, say chỉ gục đầu ngủ, không nổi điên đánh loạn, cũng không mêsảng nói nhiều. Chỉ có điều, sáng hôm sau đầu đau như búa bổ tưởng chừng như muốn chết đến nơi.
Hạ Hà giúp ta mặc vào bộ hoàng phục vừa nặng nề vừa rườm rà, đầu đang đau nhức vô cùng lại phải đội kim quan nặng trịt. Ta lảo đảo bước ra,cảm thấy như trên cổ mình không phải là đầu mà là cái cối xay.
Bước đến cạnh xe ngựa liền nhìn thấy Phong Tranh đang vấn an côngchúa. Hắn mặc quan phục của võ quan, mũ sa đai ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2442985/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.