Edit: Ann
Beta: Trang
Không biết đã ngủ như vậy được bao lâu, cơn sốt trong người dường như đã hạ,ta dần tỉnh táo trở lại. Cảm giác có người đang sờtrán ta, ta liền mở mắt.
Phong Tranh lấy chiếc khăn ướt trên trán ta xuống, sau đó vuốt phẳnggóc chăn cho ta: “Không có chuyện gì, ngươi vẫn còn đang sốt, đại phunói là do ngươi mệt mỏi, đã thế còn bị cảm lạnh.”
“Ừm” Đầu óc ta đặc quánh lại như hồ, không có cách nào để ý tới lờinói của hắn: “Trên người ngươi có vết thương, mau nghỉ ngơi đi.”
Trong mắt Phong Tranh có một tia sáng chợt lóe lên. Hắn chỉ “ừ” một tiếng, nhưng không nhúc nhích. Ta lại ngủ tiếp.
Lúc sau, hắn lay ta tỉnh dậy, cho ta uống thuốc gì đó, ta cũng không lên tiếng. Ta bắt đầu cảm thấy lạnh buốt, lên cơn sốt rétkhông ngừng, bọc mình trong chăn dày mà vẫn thấy lạnh. Phong Tranh luôn ở bên cạnh ta, nói chuyện với ta để ta cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng tình trạng này vẫn không thể khống chế nổi, nó khiến ta bất tỉnh mà vẫn cònrun cầm cập
“Khó chịu như vậy sao?” Hắn cau mày hỏi.
Ta gắng gượng trở mình lườm hắn một cái, muốn nói cũng không nói được nên lời.
Hắn không nói gì trong một lúc, bỗng vươn tay ra, ôm cả người ta lẫn chăn vào lòng.
Ta không khỏi ngạc nhiên, nhưng quả thật bản thân đang run bần bật,căn bản không còn chút sức lực nào để phản đối hắn. Chỉ là khi hắn làmvậy, ta lại cảm thấy ấm hơn hẳn.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2442978/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.