Quý Hoàng đẩy chiếc Merida từ bãi đỗ xe ra, hình nhưanh là người yêu thích xe đạp địa hình.
Thái Hồng cũng rất thích đạp xe, giống như người chalàm tài xế của mình, Thái Hồng rất thích loay hoay với mấy thứ máy móc. Nhưngtừ khi chiếc xe mới toanh thứ ba của cô bị mất trộm trong khuôn viên trường, côđã từ bỏ đạp xe, chuyển sang ngồi xe bus đi làm.
“Anh thích ăn ở căng tin bên nào? Khu Đông? Khu Bắc?Khu Tây? Hay khu Sướng Xuân Viên?” Thái Hồng hỏi.
“Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có! Món Tứ Xuyên và đồ xào ở khu Đôngđược lắm. Canh là lẩu ở khu Bắc thì ngon. Khu Tây nổi tiếng về bánh và hải sản.Còn khi Sướng Xuân Viên hả, chủ yếu là món phương Bắc. Thầy Quý là người ởđâu?”
“Tôi là người phương Bắc. Nhưng tôi thích món TứXuyên.”
Thái Hồng không kiềm được liếc nhìn anh một cái. Ngườiphương Bắc ư? Không giống lắm. Nếu vẻ mặt không lầm lì, ánh mắt không sắc lẹm,chắc anh cũng được coi là một chàng trai khôi ngô. Nhưng dáng người anh khôngmấy cao, chưa đến một mét tám, người gầy khiến chân và cánh tay trông rất dài.Mấy sư huynh người phương Bắc của Thái Hồng ai nấy đều cao to, vạm vỡ, vai uthịt bắp, thế nên cô cảm thấy ngoại hình của Quý Hoàng cũng y như tên của anhvậy, thanh mảnh tựa trúc, trầm lắng thanh âm cổ kính và chan chứa hơi thở củavùng sông nước Giang Nam. Thậm chí cô còn nhớ đến một bài thơ: “Mộtmình trong khóm trúc, gảy đàn rồi hát chơi, rừng sâu kẻ không biết, trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932848/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.