*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Mika
Trong tưởng tượng của Ninh Vũ, trong bóng tối luôn có một cái bàn.
Cái bàn hình tròn, bên trên có rất nhiều máu, mẹ cậu là bà Chu Gia Hân nằm trên đó, giơ hai chân ra, thống khổ gào thét. Máu từ chân bà chảy xuống, tràn ra khỏi mặt bàn, nhỏ xuống, màu sắc như nước mực màu đỏ và màu đen hòa lẫn vào nhau, Ninh Vũ từ đống chất lỏng màu đen đỏ kia mở mắt ra, nhìn thấy thế giới.
Cậu tưởng tượng, tưởng tượng giữa tiếng khóc của mẹ cậu, lắng nghe…
Cảm xúc trong tiếng gào thét của Chu Gia Hân là gì? Có oán hận. Bà oán hận loại đau đớn này, oán hận mình sinh con Ninh Trọng Hải cũng không tới bệnh viện, oán hận đống thịt trong bụng làm sao cũng không sinh ra được khiến sau này bà sẽ có vết rạn khi mang thai, oán hận những ngày tháng mang thai thảm hại nhếch nhác của bà… Loại oán hận đó trực tiếp lại vô cùng ác liệt.
Trong tưởng tượng của Ninh Vũ, Chu Gia Hân khi đó mới 20 tuổi, còn chẳng rõ lắm mối quan hệ giữa người mẹ và đứa trẻ, bà quan tâm cuộc sống của bản thân mình hơn.
Ba cũng không hiểu rõ lắm. Ninh Trọng Hải thích yên tĩnh, ông ghét tiếng trẻ con khóc, sau khi bị đánh mấy lần, Ninh Vũ cũng rất ít khóc. Ninh Trọng Hải lúc nào cũng hay nói: “Con trai, có thể yên tĩnh một chút được không?”
Ninh Vũ chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-cua-nhung-thien-than/220306/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.