Ngôn Hà cảm thấy bản thân tựa như một chiếc hộp tiết kiệm, cất chứa suốt hai năm đều tiêu hết tới không còn một mống chỉ trong hai giờ này.
“Cậu quả nhiên là trưởng thành rồi.” Cô mệt mỏi tới mức thở hổn hển, ý tứ sâu xa, kéo chăn đắp lên người, “Rõ ràng lần đầu tiên ngay cả xxx cũng không tìm thấy, bây giờ động tác thuần thục chẳng khác nào uống nước…”
Người con trai đang quay lưng về phía cô cầm khăn giấy lau người nghe tới đó thì động tác tay khựng lại, xoay người bình tĩnh nhìn cô một lúc, tiếp đó cậu vươn tay nâng cằm cô lên bắt đầu hôn từ môi cô rồi tiến tới gặm nuốt cổ cô.
Ngôn Hà chẳng có cách nào với trò nghịch ngợm của cậu, lòng vừa ngứa ngáy khó chịu lại vừa mệt mỏi, không còn chút sức lực. Quấn quýt một lát rồi đẩy cậu ra: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cậu được, cậu được lắm… cậu rất tốt rồi… ngoan nào, đừng tới nữa…”
Đôi mắt cậu quấn lấy mắt cô, nhìn dáng vẻ của mình soi tỏ trong đó. Cậu cọ cọ chóp mũi cô rồi mới buông cô ra.
“Đừng ngủ, chị còn chưa ăn gì.” Cậu xuống giường nhặt cái áo sơ mi bị cô ném ra xa lên mặc vào, nhìn dáng vẻ mệt mỏi không thèm để tâm tới bất kỳ thứ gì của cô, lại cúi người nhặt từng món đồ bị quăng dưới đất lên, rời khỏi phòng. ngôn tình sủng
Ngôn Hà chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác trống rỗng, mệt mỏi sau khi đã phát tiết hết, mặc dù cậu bảo đừng ngủ nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-qua-han/420890/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.