Hôm sau.
"Các ngươi nói thật không? Tiểu Nghệ có thật là đã về không?"
"Thật, thật, tối qua chính mắt ta nhìn thấy nến nhà hắn sáng mà."
"Các ngươi cũng phải chú ý chút, hiện giờ không thể gọi là Tiểu Nghệ nữa, phải gọi là Tiểu Tôn Bảo Tiên Nhân."
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta sau này phải chú ý chút."
---
"Sao lại ồn ào thế? Ai mà vô ý thức vậy, mới sáng sớm ra đã tới dưới lầu nhà người ta ầm ĩ rồi."
Hàn Nghệ bởi vì tối qua ngủ hơi muộn, hơn nữa lại uống không ít rượu, cho nên lúc này vẫn chưa tỉnh dậy, hắn vốn ngủ rất say, dù sao thì uống rượu vào ngủ cũng ngon hơn, nhưng dưới lầu đột nhiên vang lên những tiếng nói chuyện ầm ĩ, làm hắn tỉnh giấc. Điều này khiến hắn rất bực mình, bị người khác làm phiền giấc ngủ luôn là một việc vô cùng khó chịu, với ai cũng vậy cả. Sau đó, sự than phiền của hắn không hề làm cho tiếng nói chuyện dưới lầu ngừng lại, mà ngược lại dường như ngày càng có nhiều người hơn.
Sao thế nhỉ?
Hàn Nghệ đột ngột ngồi dậy, tới mở cái cửa gỗ ở ban công, nhưng vừa mới hé ra một chút, hắn đã lập tức đóng lại ngay.
Không thể nào chứ, bọn họ tìm tới nhà nhanh vậy sao?
Hàn Nghệ lau mồ hôi trên trán, rồi lại lén lút mở hé một khe nhỏ, nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một đám người đông nghịt đang đứng dưới đó, có cả Dương gia, Quan gia, tóm lại là toàn người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122116/chuong-116.html