Đây chỉ là một lời nói dối thiện ý, chính bởi lời nói dối này mà Mai thôn rất nhanh chóng đã thoát khỏi bóng ma của chiến tranh, khôi phục lại sự yên bình thường ngày.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Hì hì, Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, mọi người mau thưởng thức trù nghệ của đệ xem nào."
Chỉ thấy tay Hùng Đệ bưng đầy khay thức ăn tới, ở giữa là một cái chén nhỏ, đi tới trước bàn, thức ăn còn chưa đặt xuống thì ngoài miệng đã vừa cười ha hả vừa nói.
Tiểu Dã đi phía sau cũng bưng hai chén thức ăn đi tới, đặt thức ăn lên bàn.
Hai món mặn, ba món chay, nhìn qua thì thật không tệ.
Tiêu Vân thoáng chút kinh ngạc nói: "Thật không nhìn ra Tiểu Béo đệ còn biết nấu ăn đó."
Hùng Đệ cười ha hả nói: "Đệ thích ăn uống mà, cho nên trước kia có học mẹ đệ chút ít, mấy ngày qua đệ và Tiểu Dã ở bên ngoài, cũng đều do một tay đệ nấu nướng cả."
Tiểu Dã gật đầu nói: "Tiểu...Tiểu Béo...nấu ăn... ngon... ngon lắm.
Vẫn là biết giữ thể diện cho bạn tốt.
Hùng Đệ vui vẻ cười ha hả.
Hàn Nghệ cầm lấy đũa nói: "Vậy thì chúng ta tranh thủ thử đi."
Bốn người lập tức bắt đầu ăn, cũng không thể không nói là tay nghề của Hùng Đệ quả thật không tệ, mọi người vừa ăn vừa trầm trồ khen ngợi không dứt, làm cho Hùng Đệ mừng nổ mũi, cười đến mức từng mảng mỡ trên cơ thể rung lên bần bật, đôi mắt đã ti hí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122114/chuong-117.html