Cứ như vậy, cả đám người Hàn Nghệ ở lại đại viện phía sau của Phượng Phi Lâu, so với tiểu viện ở Dương phủ, ở trong này, bọn họ có thể có gian phòng riêng của mỗi người, bởi vì nơi này vốn là có rất nhiều ca kỹ, nhưng đều đã đi cả rồi, cho nên còn lưu lại rất nhiều phòng trống.
Hơn nữa bọn họ vẫn là nhận thức được không ít bạn khác phái mới, không còn mỗi ngày rời giường chính là đao đấu đao, ở trong cuộc sống của bọn họ đã được rót vào một loại tính chất đặc biệt mới, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, đương nhiên, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Hàn Nghệ, hắn rất thích bầu không khí như này, người hậu phát chế nhân như hắn, dựa theo hai ba chuyện cười, đã hòa mình được cùng Mộng Nhi các nàng rồi, vừa nói vừa cười, cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì nơi này do Hàn Nghệ mua, mà không phải ở nhờ, cho nên bọn họ không chịu bất kỳ sự gò bó nào, được tự do hành động.
Hùng Đệ dường như cũng bắt đầu đi ra từ bóng ma Thôi gia, sáng sớm đã cùng Mộng Nhi các nàng cho Đại Thố, Nhị Thố ăn, y lại trở lên lải nhải, kể một chút chuyện lý thú về Đại Thố, Nhị Thố với Mộng Nhi các nàng.
Tuy nhiên, ngẫu nhiên Hàn Nghệ vẫn nghe được Tiểu Béo một mình kể với Đại Thố, Nhị Thố về sự tưởng niệm và quan tâm với Oánh Oánh.
Mà đám người Tang Mộc dưới sự chỉ huy của Hàn Nghệ cũng bắt đầu làm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3121997/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.