Xem không hiểu!
Ngoại trừ một ít người ra, không có ai hiểu đây là tình huống gì, tại sao Thôi Tập Nhận lại có biểu hiện ôn hòa như vậy, tại sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xuất hiện ở đây, tại sao tiểu tử nông gia kia có thể đứng ở giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận?
Hết thảy hết thảy giống như ngắm hoa trong sương.
Nhưng ba nhân vật then chốt lại xem như chưa có gì phát sinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận vừa đi lên lầu vừa nói cái gì đó, kỳ thật câu nói vừa nãy cũng không phải lời khách sáo của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quả thật ông ta có vài vấn đề muốn thảo luận với Thôi Tập Nhận, bởi vì rất nhiều kinh văn đều bị Thôi gia nắm trong tay, ông ta đều chưa từng xem qua, mà Thôi Tập Nhận từ nhỏ đã thiên phú hơn người, có bản lĩnh nhìn qua là không quên, những kinh thư đó sớm đã thuộc lòng rồi.
Còn Hàn Nghệ thì lại đi thẳng đến hậu đài.
"A?"
Hàn Nghệ vừa mới đi qua một chỗ rẽ ở hậu đài chợt thấy một người ngồi xổm phía trước, suýt nữa đã dọa hắn sợ chết khiếp, nhìn lại thì chính là Lưu Nga: "Lưu tỷ, sao tỷ lại ngồi ở đây?"
Bởi vì đây không phải thanh lâu trước đây nữa, vì vậy Hàn Nghệ cảm thấy cần phải thay đổi cách xưng hô, gọi giả mẫu, giả mẫu thật khó nghe, người một nhà hà tất gọi như vậy.
Lưu Nga mặt đẫm mồ hôi, thở hổn hển, ngẩn ngơ nhìn Hàn Nghệ, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3121981/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.