Tuy rằng ban đầu là mỹ nhân kia mời Hàn Nghệ lên ăn một bữa cơm chiều, nhưng dưới bầu không khí như vậy, Hàn Nghệ cảm thấy bữa cơm này không cần phải ăn nữa. Vì thế hắn lựa chọn tử vong, à không, là rời đi.
"Mãnh hán huynh."
Hàn Nghệ đi ra cửa, bỗng nhiên dừng lại, nhìn mãnh hán kia mỉm cười nói.
Mãnh hán kia liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ rút từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, cười hỏi: "Biết nó không?"
Mãnh hán kia cúi đầu liếc nhìn ngọc bội trong tay Hàn Nghệ, trong mắt có chút kinh ngạc.
"Đây là của chủ nhân ngươi."
Hàn Nghệ thở dài, nói: "Ngươi cầm trả lại cho chủ nhân ngươi, nhân tiện nói với nàng một câu. Ta là người đã có vợ."
Mãnh hán kia quái dị liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
"À, tùy tiện nói giúp ta một tiếng là được, thật xin lỗi." Hàn Nghệ tiếc nuối lắc đầu, lại đưa tay về phía trước.
Mãnh hán kia chần chờ một lát, giơ tay đón lấy ngọc bội.
"Cáo từ."
Hàn Nghệ chắp tay cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Béo và Tiểu Dã. "Chúng ta đi thôi."
Ba người liền rời khỏi Nữ Sỹ Các.
Vừa mới ra khỏi phạm vi Nữ Sỹ Các, Hùng Đệ liền hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, huynh làm như thế nào vậy?"
Tiểu Dã hắc hắc nói: "Tay của Hàn đại ca nhanh quá."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Dã, đệ thấy rõ à?"
Tiểu Dã gật đầu cười.
"Nói như vậy thì ta còn chưa đủ nhanh." Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2417127/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.