Vân Thành quận chúa.
Hàn Nghệ nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái này đúng là tai hoạ từ trong nhà mình nha.
Cố Khuynh Thành thấy vẻ mặt hắn đột nhiên ngớ ra, thì đảo con ngươi, nghỏ giọng nói: "Hàn Nghệ, ngươi làm sao thế?"
"Ờ. . ."
Hàn Nghệ cảm thấy nên hỏi rõ ràng trước rồi lại nói: "Rốt cuộc nàng ta ức hiếp cô thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Cố Khuynh Thành lấp loe lệ quang, ra ve đáng thương nói: "Lúc nãy ta và Mộng Đình đang chơi bài cùng bọn Tiểu Beo, đột nhiên Vân Thành quận chúa tới, đầu tiên nàng ta hỏi ngươi có nhà không, Tiểu Beo liền nói ngươi đi ra ngoài, sau đó nàng ta lại trách cứ Tiểu Beo mê muội mất ý chí, không chăm chỉ đọc sách, lại ngấm ngầm ám chỉ nói chúng ta cũng không phải hạng người tốt lành gì. Sau lại còn nói Tiểu Beo phải đọc sách rồi, bảo chúng ta đi ra ngoài không nên quấy rầy nó."
Hàn Nghệ nghe xong, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng lúc ấy ra sao, nhưng lại dối lòng bảo: "Hợp tình hợp lý nha."
GÌ kỳ vậy cha, Cố Khuynh Thành vội vàng nói: "Chỗ nào là hợp tình hợp lý chứ, tuy nàng ta là Vân Thành quận chúa, nhưng nơi này chính là Phượng Phi Lâu, nàng ta dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi ra ngoài, nơi này cũng không phải nhà của nàng ta."
Nàng ấy là lão bà của ta, cô nói xem nàng ấy có tư cách hay không. Hàn Nghệ tâm khẩu bất nhất nói: "Cô nói cũng có lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416712/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.