Ta cho hắn một cái tát, lạnh lùng nhắc nhở: “Cố Như Trầm, chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa.”
Đầu hắn bị ta đánh lệch đi, nhưng cũng không giận, quỳ xuống bên chân ta như một đứa trẻ lạc đường, vòng tay ôm lấy thắt lưng của ta.
“Thanh Nha, chúng ta đừng làm loạn nữa được không, bắt đầu lại từ đầu được không?”
Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng thân hình hắn cao lớn, sức lực cánh tay lại kinh người, ta đẩy mãi không lay chuyển, đành thôi không đẩy nữa.
“Thư từ hôn vẫn còn ở thư viện Bạch Lộ, có cần ta tìm đến cho ngươi nhớ lại không?”
Hắn không nói gì, ngẩng đầu lên, mắt lại đỏ hoe.
Tựa như một con mèo con đáng thương sắp bị bỏ rơi.
Cố Như Trầm vốn đã đẹp, bây giờ lại được rèn luyện trên chiến trường, ngũ quan càng thêm sâu sắc lập thể, càng thêm tuấn tú phong nhã.
Nhưng ta không bị mắc mưu mỹ nam kế này.
“Cố công tử, xin hãy tự trọng.”
Cánh tay hắn ôm ta nới lỏng ra, trong mắt đầy đau khổ: “Nàng gọi ta là Cố công tử? Chúng ta đã xa cách đến mức này rồi sao?”
Ta không do dự, đáp lại hắn: “Phải.”
Cố Như Trầm đã đi, rất nhiều ngày không đến nữa.
Ta trở thành một con chim bị bẻ gãy cánh, bị nhốt trong cung, mặc cho nỗi nhớ Tiêu Cảnh Đàm cứ thế mà lớn lên.
Nhưng ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Ví dụ, Thẩm Nhân Nhân từng là hậu phi của tiên đế, theo luật không thể vào cung làm phi.
Nàng ta không phục, đã đến làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nha-ma-ta-hang-yeu/5212667/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.