Chậm rãi vận chuyển khí mạch vào người nam tử, hai tay hắn nắm lấy cánh tay y, chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt kia.
Nhưng mà, một lát sau, hắn buông ra.
Không phải…Y không phải Dịch nhi…
Dịch Nhi đã ── hắn đã ──
Nam nhân cố nén tâm tình buồn bã thảm thiết, hít sâu vài cái, lúc này mới chậm rãi trì hoãn cỗ xúc động vừa nãy.
“Thu Nhi, không phải đâu, con nhận lầm người.”
“Cơ mà…Anh ta rõ ràng chính là ──”
“Đừng có nói nữa! Không phải đâu!”
Nam hài không lên tiếng, cúi đầu.
Nam nhân nhấc hòm gỗ, đeo trên lưng, rồi khom người ôm lấy nam tử kia “Xin lỗi con, sư phụ kích động quá. Ta mang y về trước, một mình con có về được không?”
“Đồ nhi biết rõ đường đi mà.”
“Được, vậy ta về trước.”
Đề khí, nam nhân vọt lên, thân ảnh xuyên vào khu rừng rậm cạnh bờ sông.
____________________
Màn đêm buông xuống.
Vận chuyển khí tức đi hết một vòng lộ tuyến, nam tử thổ ra một ngụm máu đen.
Thu hồi nội lực, Giản Phàm xuống giường, đỡ nam tử kia nằm xuống.
“Sư phụ, anh ta thế nào?” Thu Nhi cầm bố khăn lau mồ hôi trên trán Giản Phàm.
“Đại khái thì thương thế đã không có việc gì, chỉ là…” Hắn dừng lại, đem lời nói kế tiếp nuốt nào bụng, rồi lại nói “Có thể tỉnh lại hay không, phải xem chính ý chí của y.”
“Sẽ nằm đó cả đời?” Thu Nhi có chút khẩn trương hỏi thăm.
Giản Phàm hiếu kỳ nhìn nó một cái.“Quái, con bất quá chỉ gặp y có một lát mà sao đã lo lắng thế?”
“Bởi vì……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ngoc-an-he-liet-mi-anh/103923/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.