Edit ♥ Bảo TrânBeta ♥ Nhã Vy 
Mấy người Lăng Ảnh đương nhiên đều biết người kia là công tử Hạng Tri Thư của nhà huyện lệnh, trước đó đã từng thấy mặt, chỉ là kiêng kị huyện lệnh đại nhân nên mới đối đãi lễ độ với cậu ta, dù sao ở nơi này, huyện lệnh đại nhân cũng là quan cao nhất, dân đen nhỏ nhoi nào dám trêu chọc? 
Có điều nói lễ độ thì cũng có giới hạn, có thể không cố ý hay chủ động trêu chọc, nhưng nếu đối phương tự mình đụng tới bọn họ thì mặc kệ ông già nhà nó có lớn bằng trời cũng đừng nói tới hai chữ lễ độ với bọn họ. 
Lăng Duyệt trốn sau lưng Lăng Ảnh, thò đầu ra ngắm nghía tên Hạng Tri Thư vô cùng kiêu căng kia, bàn tay nhỏ bé giật góc áo ca ca nhà mình, yếu ớt hỏi: “Tam ca, người này là ai vậy?” 
“Chính là công tử nhà huyện lệnh đại nhân gì đó!” 
“Muội nghe nói quê quán Huyện lệnh đại nhân ở sâu trong núi cách nơi này rất xa, chẳng biết còn vắng vẻ hơn trấn Bình Nguyên bao nhiêu lần, cậu ta dựa vào cái gì mà nói chúng ta là nông dân vậy?” 
Lăng Ảnh sờ đầu muội muội, ẩn ý nói: “Muội thật sự không hiểu sao? Chúng ta là nông dân, còn nhà huyện lệnh đại nhân là người ở trên núi, chúng ta với bọn họ không giống nhau đâu.” 
“À, thì ra là thế, muội hiểu rồi!” 
Thoạt nghe cứ tưởng hai huynh muội này nói chuyện với nhau rất vô tâm, dường như cả hai đang bàn bạc cùng nhau mà thôi, thực tế âm lượng giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-vuong-gia-truc-ma-phi/3446/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.