Chuyển ngữ ♥ Tiểu Mộc
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My
(*) Khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng.
Diệp lão phu nhân vẫn cảm thấy rất bực mình với việc Diệp Thanh Dao chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến Diệp Linh Kiều dọn ra khỏi Lưu Lam viện, nhưng mà đối phó với Diệp Thanh Dao khi lạnh nhạt, lúc ranh mãnh đùa giỡn thì bà ta chỉ còn cách cố gắng nhẫn nhịn, nuốt tức giận vào lòng, bằng không kết quả bà ta thu được sẽ rất khó coi.
Khác hoàn toàn với Diệp Linh Kiều e sợ chuyện ở đây từng có người chết rồi chuyện nàng ta đã ngủ vài năm trên chiếc giường mẫu thân nàng từng mất đi, Diệp Thanh Dao lại không hề có bất kỳ e ngại nào, cho dù sau khi mất mẫu thân có thực sự lưu luyến với nơi này mà muốn trở về thăm lại thì nàng cũng sẽ không sợ hãi, ngược lại khi nghĩ đến còn cảm thấy hơi ấm áp.
Cho dù nàng không có ấn tượng sâu sắc với mẫu thân, cũng chưa một lần nhìn thấy phụ thân nhưng cứ nghĩ đến chuyện mẫu thân chính là con gái của bà ngoại, là muội muội ruột thịt của cậu, nàng cảm thấy nhất định mẫu thân là một người ôn hòa ấm áp, cùng huyết mạch thân cận với nàng.
Còn về phụ thân chưa từng gặp mặt, bà ngoại đã có thể gả nữ nhi bảo bối của mình cho ông, lại thêm chuyện ông đã từ chối Hoàng Thượng tứ hôn công chúa để kết tóc cùng với một nữ tử giang hồ như mẫu thân làm vợ, thậm chí khi tiền đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-vuong-gia-truc-ma-phi/3217151/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.