Trường khi về nhà nghe má kể lại chuyện bé Ân và bó rau thì mặt mày tái mét, đoán chừng với tính chuyên gia "thù dai" của có mua mười cây kem nó cũng không hết giận nỗi!
Những ngày sau đó, mỗi khi mà Mai Ân tình cờ gặp Trường trên đường thì luôn quẹo đi chỗ khác. Có hôm nọ, nó đang cầm cây kem anh Thành mua cho nó, nó vừa đi vừa bắt chước trong phim nhảy chân sáo vui vẻ về nhà, ai ngờ đâu tự dưng nó thấy anh Trường bên kia đường, gấp rút định chạy thì bị vướng chân té cấm mặt xuống đất, kem cầm trên tay cũng không giữ được mà rớt luôn xuống đường, nó đau quá nên khóc òa lên. Trường từ xa thấy cảnh đó thì hoảng loạn mà chạy lại đỡ nó, nâng nó đứng lên, tay phủi phủi bụi áo nó
"Mày để mắt trên trời hả Ân, đi đứng kiểu gì vậy"
Ân nghe vậy càng khóc lớn hơn. Mà nó cũng hay lắm, biết mình còn đang giận Trường nên tay cố ý gạt gạt tay Trường ra. Mà Trường đâu biết, tưởng nó đau quá nên quơ tay loạn, không nói nhiều ẩm bé một hơi chạy về. Ân khóc lớn lắm, tay chân thì cứ loạn xạ lên cả, nào là nắm tóc, nào là kéo mặt, nhưng sức lức bé quá nên như đang làm nũng
"Mày mà không yên, tao quăng mày bỏ xuống đất cho chó tha mày đi luôn!"
Ân nghe vậy thì sợ hãi, ngoan ngoãn khóc thút thít bỏ tay xuống. Nó sợ nhất là chó! Hồi còn nhỏ xíu, nhỏ hơn bây giờ nữa má nó hay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-la-soi-doi-lop-cuu/3078561/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.