Về đến nhà 
Yên Hân đã cầm bàn tay đầy máu của Hạ Vũ đến ghế sofa, sau đó nhanh chân đi lấy hộp y tế để sơ cứu cho anh. Hai ông bà Dương thấy họ về sớm thì cũng thắc mắc, đi đến để hỏi chuyện 
“Hai con sao về sớm thế? Mẹ tưởng ngày mai mới về cơ.” bà Diệp Nhã Uyển hỏi, lúc này, ánh mắt bà mới di chuyển đến bàn tay đầy máu của Hạ Vũ 
“Ôi trời, con làm sao thế này? Sao tay lại bị như này?” Bà cầm bàn tay của anh lên xem, trông rất xót, vì nó chảy rất nhiều máu cơ mà 
Ông Dương Đông Hoàng cũng ngồi xuống cạnh anh. Ông nhìn thì cũng phán xét, vết thương như này là cũng thuộc mức bình thường rồi, nó không nặng đến nỗi để Hạ Vũ kêu đau lên. 
“Con không sao đâu. Chỉ sơ xuất tý thôi.” 
Yên Hân từ bên trong nhà chạy ra, trên tay bê lấy cả hộp cứu thương ra. Cô định chỉ lấy những đồ cần thiết thôi, nhưng cứ mang cả ra, nhỡ đâu còn cần đến những thứ khác. 
“Ơ.. con chào bố mẹ. Bố mẹ chưa ngủ ạ?” thấy hai ông bà, Yên Hân vội cúi đầu chào. Sau đó, đi đến bên Hạ Vũ quỳ xuống để xem vết thương cho anh 
“Yên Hân! Hạ Vũ nó làm sao thế con?” mẹ anh thấy cô thì vui vẻ, nhưng cũng khôi phục lại thái độ ban đầu để hỏi cô 
“Con đã nói không sao rồi mà. Thôi bố mẹ đi vào nhà đi.” Hạ Vũ lên tiếng nói. Anh cũng không muốn bố mẹ mình biết quá nhiều, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729217/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.