“Vậy à? Vậy Yên Hân có dám đấm anh ngay bây giờ không?” Một câu hỏi dường như là bình thường, nhưng đối với Yên Hân, nó như một câu nói mang tính chất đầy đe dọa. Cô cúi đầu xuống, hai tay cũng bỏ xuống, nắm chặt lại với nhau, tự dưng Yên Hân lại cảm thấy rất sợ người con trai trước mắt mình. 
“Sao rồi? Nãy còn hung hăng đòi đấm anh cơ mà? Sao lại tỏ ra sợ hãi hả? Không dám à?” Hạ Vũ nâng mặt cô lên, đối diện mặt mình, anh nhếch mép cười mà ý chế diễu Yên Hân. 
Yên Hân không nói gì, coi như ngầm thừa nhận lời Hạ Vũ nói là đúng. Cô chớp chớp mắt nhìn lên anh, đột nhiên kiễng chân lên, hôn vào môi anh một cái. Theo phản xạ, tay anh tự thả lỏng, thẫn thờ trước nụ hôn của Yên Hân. 
“Đó, tôi đấm cậu, nhưng mà đấm vào môi. Hí.” Nói xong là Yên Hân chui qua tay anh, chạy mất ra bên ngoài. Để lại Hạ Vũ đờ người ra đó. 
“Cô ấy.. Cô ấy vừa hôn mình?” 
Khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên, khoé miệng cũng tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Được Yên Hân hôn thật thích. Từ trước đến giờ, khi bắt đầu yêu nhau, Yên Hân rất ít khi chủ động hôn anh, mỗi lần hôn xong là Hạ Vũ lại giữ nguyên một trạng thái, đó là thẫn thờ và hạnh phúc. 
Nụ hôn này cũng chẳng ngoại lệ gì, nhưng nó lại mang một cái ý gì đó khiến Hạ Vũ vui không chịu được. Anh ngồi xuống dưới giường mà cứ tủm tỉm cười, nghĩ lại gương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729216/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.