“Hân không cố ý bao nhiêu lần rồi? Hân muốn để thằng em của tôi nó không lên được đúng không? Hân có biết tôi kiềm chế đến như thế nào không hả? Hân phải chịu trách nhiệm đi!” Dương Hạ Vũ có chút nóng giận, anh nhìn cô nói, gương mặt trông rất khó coi 
“Tôi...” Yên Hân vẫn không biết nói gì. Cô nhìn lên anh, rồi lại nhìn xuống bên dưới.. 
“Thôi được rồi. Tạm tha cho Hân. Nhưng Hân nên nhớ, đến đúng hôm Hân tròn 18 tuổi, tôi sẽ đòi nợ hết tất cả. Hân phải trả cho tôi rất nhiều nợ, được không?” Hạ Vũ có chút ôn nhu nói 
“Tôi... được!” Yên Hân miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Dù gì cũng chỉ là lời hứa, cô nghĩ rằng Hạ Vũ sẽ quên thôi mà. Dù gì sinh nhật cô khoảng nửa năm nữa mới tới. 
“Được. Ngoan lắm vợ. Giờ ngồi ở đây học bài đi, anh đi có việc chút.” 
“Đi có việc” của Hạ Vũ ở đây là vào trong nhà tắm, chắc Yên Hân cũng biết lý do rồi. Cô ngồi ở bàn học, mắt hướng theo hình bóng của anh mà có chút hối lỗi. Đều tại mình hết, nên Hạ Vũ mới phải “tự xử” như vậy! 
... 
Ngày hôm sau 
Như lời của Hạ Vũ nói, hôm nay Yên Hân sẽ được về nhà bố mẹ cô. Sáng sớm, cô háo hức dậy chuẩn bị sẵn chiếc vali đựng quần áo của mình, mọi thứ từ sách vở, đồ dùng cá nhân cô mang đi hết. Đợi 1 tháng sau quay về đây thì tính tiếp. 
Hạ Vũ đang ngủ, Yên Hân tạo ra tiếng ồn khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729209/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.