Chương trước
Chương sau
Sáng

Yên Hân thức dậy. Nhìn lên đồng hồ thì muộn hơn giờ cô thức dậy ở Dương gia. Cô nhanh chân chạy vào nhà tắm, thay quần áo thật gọn gàng rồi mới bước ra.

Trước kia, mỗi lúc dậy, Hạ Vũ đều sẽ đánh thức nhẹ nhàng để Yên Hân dậy, còn nếu không thì anh sẽ mạnh bạo hơn. Vào nhà vệ sinh là Yên Hân đã có sẵn cốc nước và bàn chải đánh răng có sẵn kem.

Nhưng hôm nay, cô chẳng được ai đánh thức dậy nữa, còn dậy muộn hơn nữa. Cũng không có ai để sẵn cốc nước và bàn chải đánh răng cho cô, không có ai treo sẵn quần áo đi học.

Có vẻ rất trống trải!

Xuống dưới nhà, Yên Hân nhanh chóng ăn sáng cùng bố mẹ. Sau đó lên xe để tài xế Lưu đưa đến trường. Không có Hạ Vũ đúng thật là cũng chán nản, thiếu vắng đi người mình yêu cũng không vui vẻ gì lắm!

Đến trường, chiếc xe tài xế Lâm chở Hạ Vũ đã đứng đợi sẵn ở cổng trường. Thì ra là anh đợi Yên Hân đến, sau đó mới cùng cô đi vào trong trường.

“Hi! Hạ Vũ!” Yên Hân vẫy tay chào anh, Hạ Vũ cũng mỉm cười chào lại. Sáng ra, mọi người trong trường đã chứng kiến cảnh ngọt ngào của hai người rồi!

“Ăn sáng chưa?” Hạ Vũ nắm tay Yên Hân

“Tôi ăn rồi. Cậu ăn chưa?”

“Ăn rồi. Đi vào lớp thôi”

“Vâng”

Hạ Vũ khoác vai Yên Hân đi vào trong lớp. Anh lấy luôn chiếc cặp của Yên Hân để cầm lên, vì sợ rằng trong cặp có nhiều sách vở, cô đeo lên sẽ bị nặng vai.

Vào đến lớp, Lâm Giai Giai đã ngồi sẵn ở chỗ cô ta. Thấy hai người khoác vai nhau vào thì cô ta có chút nhăn mặt, có vẻ trông rất khó chịu. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ.

Yên Hân và Hạ Vũ cất gọn cặp vào chỗ ngồi, rồi cùng nhau mang sách vở ra để học trước. Cô ta ngồi đằng sau thì khó chịu không thôi. Kiểu Tâm ngồi trước cô ta, thấy Giai Giai trưng ra vẻ mặt đó thì cũng hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra, Giai Giai thật sự đang nghĩ gì.

Thế nhưng Kiểu Tâm lại không nói ra, cứ để xem Giai Giai làm gì đã!

Đột nhiên, cô ta đứng dậy, cầm theo một cuốn sách, sau đó đi lên chỗ Hạ Vũ.

“Hạ Vũ à. Cậu có thể giảng cho tớ bài này được không vậy? Tớ không hiểu bài này lắm, nó khó quá à.” Giai Giai dịu dàng, cô ta muốn ngồi bên cạnh Hạ Vũ, đợi câu trả lời của anh



“Cô không làm được? Bài này là bài cơ bản mà. Nếu cô không biết làm thì ngồi trong lớp chọn làm cái gì chứ? Xuống lớp thường mà học đi. Bài dễ đến như này mà còn đi hỏi nữa hả?” Yên Hân ở bên khó chịu lắm. Cô biết được hành động của cô ta là gì rồi, vậy mà Giai Giai còn dám lên để nói chuyện với Hạ Vũ. Muốn kiếm cớ hay gì?

“Cô...”

“Vợ tôi nói đúng đó. Cô nên hỏi Tử Liêm là có thể hiểu được.” Hạ Vũ nói

Tử Liêm là học sinh ở trong lớp. Học cũng rất giỏi. Nhưng nếu xét ở trong lớp thì cậu ta lại học kém nhất trong lớp, vì trong lớp đó toàn là những thần đồng mà. Đã có top 1 tốp 2 trong trường rồi, vậy đã là gì.

“Tớ... nhưng tớ mới chuyển về đây mà, vẫn chưa thể quen được kiến thức ở đây. Làm sao mà hiểu bài được chứ? Cậu không thể giảng cho tớ được hay sao?” Giai Giai có vẻ sắp khóc, đôi mắt long lạnh nước nhìn về Hạ Vũ

“Theo tôi nhớ thì bên Đức học sinh học rất giỏi, có thể kiến thức sẽ đi trước với kiến thức ở đây. Vậy cô không biết là sao? Thôi được rồi, sang bên này, để tôi giảng cho cô, để cho Hạ Vũ làm bài đi.” Nhìn hành động của Giai Giai trước mắt làm Yên Hân rất khó chịu, ngứa cả mắt. Cô cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để nói chuyện với Giai Giai, kéo tay cô ta sang phía bên mình, để cô ta ngồi bên cạnh sau đó giảng bài

Không đạt được mục đích của mình, cô ta khó chịu không thôi. Trong lòng giờ đây đang rất ganh ghét Yên Hân, nhưng cũng chẳng làm được gì, vì trong lớp đang có rất nhiều bạn. Bây giờ cô ta chỉ đành chịu ngồi đó để cô giảng bài cho mình thôi chứ sao.

Hạ Vũ ở bên chỉ cười thầm một tiếng. Nhìn Yên Hân đáng yêu quá! Anh biết chắc rằng cô đang ghen, ghen với Giai Giai.

Biết ghen vậy là tốt, vậy là Yên Hân biết giữ chồng rồi!

...

Giờ ra chơi

Yên Hân vẫn còn hơi khó chịu vì chuyện buổi sáng, vì vậy mà trong suốt giờ học, mặt cô cau có lại, lâu lâu lại quay sang lườm Hạ Vũ. Anh cũng không biết nói gì với cô, có hơi buồn cười. Trông Yên Hân đáng yêu không chịu được.

Cô cứ ngồi ở trong lớp nhìn ra ngoài, mặc kệ Hạ Vũ có rủ đi đâu chơi, nhưng cô không nói gì. Ngay cả Kiểu Tâm đến rủ rồi nói những lời mật ngọt, Yên Hân còn chẳng thèm để tâm đến. Cứ chạm mặt Giai Giai là cô lại điên tiết lên. Phải kiềm chế thôi!

Thế rồi Hạ Vũ, Kiểu Tâm và Hàn Quan cả ba xuống canteen, vì không thể thuyết phục được Yên Hân đi cùng. Cô đang nóng máu, động vào người cô là xác định ngay.

Đang ngồi trên lớp để đọc sách, mấy đứa bạn cùng lớp mới chạy vào chỗ cô.

“Yên Hân. Biết chuyện gì chưa?” Tuyết Lam chạy vào chỗ cô hỏi. Nhỏ này là lớp phó lao động của lớp, rất giỏi về múa

“Chưa. Chuyện gì?” Yên Hân nhàn nhạt trả lời



“Trời ơi. Còn không biết chuyện gì hả? Giai Giai lớp mình đi theo Hạ Vũ xuống dưới canteen, cô ta cứ áp sát cái người của mình vào Hạ Vũ, rồi còn ngã lên người cậu ấy cơ!” lớp trưởng Mai Anh nhanh chóng nói

“Cái gì?” Yên Hân tức giận, đập mạnh quyển sách xuống dưới bàn. Máu điên của cô lại dâng lên ngay sau khi nghe câu nói của Mai Anh.

Yên Hân hùng hổ, đi ra khỏi lớp, Tuyết Lam, Mai Anh và một số bạn trong lớp cũng đi theo sau. Xuống đến cầu thang, Hạ Vũ cùng Kiều Tâm và Hàn Quan bước lên, mặt của Hạ Vũ nhăn lại, trông rất khó chịu. Kiểu Tâm và Hàn Quan lúc thì cười cợt, lúc thì nghiêm túc.

Cô tiến đến, kiễng chân lên, nắm lấy cổ áo của Hạ Vũ kéo vào một nơi vắng, đám bạn đi đằng sau cũng dừng lại, không đi nữa.

“Thôi nào! Để cho hai bạn trẻ nói chuyện với nhau, chúng ta lên lớp thôi.” Kiểu Tâm cười nói

“Được được!”

...

Ở khu sau trường

Yên Hân đẩy mạnh Hạ Vũ vào tường, tức giận nhìn khắc người, tiến gần lại người anh để ngửi, xem có hương vị nào của người con gái không

“Yên Hân, làm gì thế?” Hạ Vũ thấy hành động của cô thì có chút buồn cười

“Hừ! Nghe nói cậu và Giai Giai rất gần gũi với nhau, phải không? Tôi đến để kiểm tra xem người cậu có gì không? Nếu có thì đừng có gặp tôi nữa.”

“Ơ kìa! Làm gì có gì đâu chứ! Yên Hân không tin tôi à? Nghe đám bạn kia kể đúng không? Yên Hân yên tâm, tôi đẩy con nhỏ đó ra rồi, nó ngồi khóc ở giữa canteen, mọi người không những an ủi nó mà còn mắng nó vì cái tội cứ đi sát tôi cơ. Người tôi chỉ để mỗi Yên Hân được nằm lên, được ôm, được ngồi thôi chứ!” Anh mỉm cười nhìn Yên Hân. Có vẻ Giai Giai ở đây cũng tốt, có thể chứng kiến được cảnh Yên Hân ghen đến như thế nào

“Ai mà tin được?”

Hạ Vũ cúi xuống hôn lên môi cô. Yên Hân bất ngờ, đang trả hỏi thì tự dưng anh hôn chứ. Cô đẩy anh ra, ngước lên nhìn

“Cậu làm gì vậy?”

“Yên Hân không tin tôi. Tôi chứng minh cho Yên Hân thấy đó. Tôi không có gần người con gái nào khác ngoại trừ Yên Hân. À có nhỏ Kiểu Tâm, nhưng tôi mua chuộc Kiểu Tâm, bắt cô ta kể những gì của Yên Hân cho tôi nghe đó.” Hạ Vũ nói, nhưng lại vô tình khai ra một bí mật

“Cái gì? Sao cậu.. cậu.. Kiểu Tâm. Mày chết với tao!” Cô bất ngờ, có chút hoảng sợ. Để Kiểu Tâm mà kể mọi chuyện về cô thì chỉ có chuyện xấu, không có tốt đẹp cái gì. Vậy mà Hạ Vũ lại dám mua chuộc chứ. Cô tức giận, chạy lên trên lớp để bàn bạc lại mọi chuyện với Kiểu Tâm

“Ơ kìa vợ. Đợi anh với!” Hạ Vũ cũng chạy phía sau. Anh buồn cười lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.