Sáng hôm sau
Yên Hân thức dậy trong vòng tay to lớn của Hạ Vũ. Hai mí mắt từ từ mở ra, mọi thứ đang mờ mờ, rồi rõ dần. Cả thân thể trần như nhộng, bên trên là tấm chăn to lớn che lấy đi hai thân thể. Cảm nhận được đôi mắt mình nặng trĩu, đó đã sưng lên rồi. Có lẽ vì hôm qua cô khóc nhiều, nên sáng dậy thành quả nhận được là đôi mắt sưng húp.
Cố gắng động đậy tay chân, nhưng cả người bị một bàn tay to lớn ôm lấy. Phía bên dưới hạ thể đau đớn, cả thân thể nhức nhối đến khó chịu. Đây là món quà mà Hạ Vũ tặng cho cô sao? Một thân thể đau đến tê dại.
Cô quay mặt sang thì áp vào lồng ngực của anh. Con người đáng ghét! Cả đêm hôm qua hành xác cô lên bờ xuống ruộng, mặc cho những lời cầu xin của cô, mặc cho tiếng khóc vang vọng, vậy nhưng Hạ Vũ vẫn cứ tiếp tục làm, làm.
Yên Hân chỉ vừa mới cử động nhẹ thôi mà vẫn đau, đau đến ứa nước mắt ra. Cô chỉ đành cắn răng chịu đựng cơn đau.
“Dậy rồi à?” Không khí đang im lặng, chợt Hạ Vũ nói lên khiến Yên Hân giật bắn mình. Tim đập nhanh, cả người run rẩy lên, cô chợt cảm thấy sợ hãi Hạ Vũ, kể từ ngày hôm qua.
“Tôi.. tôi...”
“Sao vậy? Sao cả người lại run lẩy bẩy thế này? Sợ tôi à? Hay là..”
“...”
Gương mặt cô trắng bệch, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ. Vậy mà anh còn đắc ý, nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729174/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.