Chiều
Yên Hân lại một lần nữa mơ màng thức dậy. Cả cơ thể nặng trịch, đau nhức đến tê tái. Cô mở to đôi mắt nặng trĩu của mình ra, nhìn xung quanh.
Yên Hạ Vũ đáng ghét đang ngồi nhìn chằm chằm vào cô mà mỉm cười. Trên gương mặt đầy sự thỏa mãn, thích thú, đắc ý cũng có nữa.
“Yên Hân dậy rồi à?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô
Yên Hân không trả lời, cô quay mặt đi chỗ khác mà khóc. Nước mắt lăn dài trên má, ướt một nửa khuôn mặt. Cô bực lắm, tức lắm. Hạ Vũ lại dám ăn sạch sành sanh cô vào đúng cái đêm cô tròn 18 tuổi. Cô giận anh lắm! Bây giờ không muốn nói chuyện với Hạ Vũ chút nào.
“Yên Hân sao thế? Sao lại khóc rồi?” Vừa nói, anh vừa cúi xuống chỉnh người cô đối diện thẳng với mình
“Thả ra..”
“Không. Yên Hân nói đi, làm sao hửm?”
“Tôi ghét cậu, ghét ghét cậu lắm. Hức.. tránh ra, tôi không muốn yêu cậu nữa..” Yên Hân dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà đánh vào lồng ngực anh.
“À.. Haha. Thôi nào, Yên Hân ngoan, quay ra đây nói chuyện với tôi đã..” bấy giờ Hạ Vũ mới hiểu ra, cô giận anh cũng vì hành động đáng chết của mình thôi. Đã chén cô sạch mà chưa hề báo trước
“Hức..”
Hạ Vũ đưa người cô ngồi dậy, bế Yên Hân vào trong lòng mình. Cơ thể cô vẫn trần như nhộng. Hai quả đào to lớn lại đập vào mắt của anh, nhưng Hạ Vũ kiềm chế, dặn lòng mình phải tém tém lại.
Anh hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-doi-lai-vo/2729172/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.