Giày cao gót dẫm lên từng bậc thang xi măng phát ra tiếng “cộccộc”, bởi vì đi quá nhanh, khi đến trước cửa nhà mình Lâm Hiểu có cảmgiác khó thở.
Nhưng mặc kệ cảm giác ấy bước chân cô vẫn không hề ngừng lại,trực tiếp đẩy cánh cửa Lý gia đang khép hờ, cởi giày cao gót rồi cứ vậymà xông vào. Phòng khách vắng lặng không một bóng người, Lâm Hiểu nhìnlướt qua rồi bước nhanh vào phòng Bác Thần.
So với Lâm Hiểu nóng lòng, Bác Thần lúc này lại vô cùng bìnhtĩnh. Cả người ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay nhanh nhẹn lướttrên bàn phím. Bác Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, phát hiệnngười đến là Lâm Hiểu thì hỏi: “Sao lại đến đây? Chờ____”
Còn chưa nói xong chỉ nghe “Oành” một tiếng, bánh xe dưới chânghế trượt về phía sau nhưng nhanh chóng bị Bác Thần chặn lại. Hai taycủa hắn vươn ra ôm lấy thắt lưng Lâm Hiểu, tuy đầu óc lúc đầu còn trìđộn nhưng hắn biết đột nhiên Lâm Hiểu có cử chỉ nhiệt tình yêu thươngnhung nhớ với hắn thật đúng là không phải bình thường. Trong đầu BácThần lúc này hiện lên một số hình ảnh dành cho người trưởng thành, khiến hắn không nhịn được cảm thấy khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Hiểu nghĩ tới chuyện Ngô Tuấn Hạo vừa nói, cô hiểu không nên nhắc lại nó nữa. Lâm Hiểu dang tay ôm cổ Bác Thần, hai tay giữ chặt,mang theo giọng mũi rất nhỏ ghé vào lỗ tai hắn than thở: “Tối nay…tốinay ra ngoài rơi mất hai mươi đồng.”
“…”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào nói ra câu như vậy khiến Bác Thầnmuốn hộc máu. Hai tay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.