Lâm Hiểu giật mình, thất thần nghe Ngô Tuấn Hạo kể hết câuchuyện của Bác Thần. Trong lòng cô tràn ngập cảm giác khổ sở, thầm nghĩđến Lý gia gặp hắn, cẩn thận kiểm tra xem trên mặt hắn có hay không cònlưu lại chút bi thương nào.
Ngô Tuấn Hạo chưa bao giờ nói dài đến thế, vậy mà cũng chỉ có thể kể rõ ràng từng việc xảy ra chứ chưa đề cập đến cảm xúc của nhữngngười trong cuộc, nhưng trong đầu Lâm Hiểu vẫn hiện lên hình ảnh của Bác Thần khi ấy.
Từ một con người hăng hái, tràn đầy tham vọng bị chụp xuống đáycốc, điều này rốt cuộc phải thống khổ đến mức nào? Mà nhân viên của BácThần, thậm chí đó rất có thể là bạn bè là anh em của hắn thiếu chút nữavì hắn mà bị liệt, điều đó rốt cuộc khiến hắn phải áy náy biết baonhiêu?
Cô còn nhớ hai năm trước dì Lan bị ung thư tử cung nên đã có mộtthời gian dài điều trị ở bệnh viện. Cái gọi là ung thư, chính là nó đáng sợ ở chỗ tùy thời đều có thể cướp lấy sinh mạng của một người. Mà trong đoạn thời gian gian nan ấy, Bác Thần lại phải chịu đựng thêm thông tinnhư vậy về mẹ mình…
Lâm Hiểu nhớ tới bộ dáng vô tâm vô phế bình thường của Bác Thần,lại còn có cả không biết xấu hổ nữa. Khi cô không ở bên cạnh hắn đã gặpphải đủ loại suy sụp cùng khó khăn,điều đó khiến cho trái tim cô ê ẩm,chưa bao giờ từng đau lòng đến vậy. Nếu không có lí trí ngăn cản, cô đãhận không thể chạy thật nhanh trở về ôm chặt hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559162/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.