Trước khi Bác Thần vào học tiểu học, hắn vẫn còn ở nông thôn. Lúc ấy bàcủa hắn vẫn còn sống, ba mẹ không ở bên cạnh, cuộc sống của hắn lúc đóchính là một đứa trẻ không người quản.
Ở nông thôn đứa trẻ nào màchẳng nghịch ngợm, hắn còn hơn thế nữa. Theo hắn nhớ những đứa con traicùng tuổi đều phải sợ hãi hắn.
Cho đến khi bà hắn qua đời, hắn đượcba mẹ mang vào thành phố. Vì để hắn được vào học tiểu học, mẹ hắn cắnrăng cho hắn học một khóa bổ túc, sự thực là không thể dạy nổi hắn nênmới cho hắn vào học bổ túc.
Nhưng Bác Thần đâu dễ dàng nghe lời nhưvậy, không chỉ từ nhỏ đã không thích đọc sách mà ngay cả đánh nhau vậtlộn cũng là chuyện thường, cứ như vậy cho đến trung học, tuy nghịch ngợm như thế nhưng thành tích học tập cửa hắn cũng không đến nỗi tệ.
Cứnhư vậy trôi qua, hắn không có ý định vào đại học mà muốn ra ngoài làmcông nhân thôi. Nhưng không sợ trời không sợ đất cũng phải sợ người, mẹhắn vừa khóc lóc vừa khuyên hắn thi đại học. Bác Thần bất đắc dĩ, cuốicùng vẫn phải đồng ý.
Rốt cuộc tại sao dựa vào hoàn cảnh nhà hắn màcó thể dưỡng ra được đứa to gan lớn mật như vậy? Đây là vấn đề mà trướckia mẹ hắn thường xuyên lải nhải trong miệng.
Đối với Bác Thần, họcđại học chỉ tổ lãng phí thời gian. Lúc học đại học, nhất là vào hai banăm đầu, hắn thuần túy chỉ là một sinh viên không có ý chí. Sau khi nhận bằng, cái gì cao siêu thì không biết, ngược lại thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559152/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.