Editor: YuuCho dù Ôn Phóng có trân trọng khoảng thời gian ít ỏi còn lại như thế nào, thì cậu vẫn không thể ngăn cản được việc cả hai người bọn họ phải sống ở trong khuôn viên trường học. Buổi sáng thức dậy, nhìn Tước Tân ngủ yên bình trong vòng tay mình, cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay vuốt ve làn da trơn trượt mềm mịn của cô, rồi dần dần vuốt ve xuống núi đôi. Cậu hôn lên vai cô, động tác tay đột nhiên dừng lại, cậu ngước mắt lên nhìn. Mới sáng sớm, Triệu Tước Tân đã bị động tác nhỏ của cậu kéo ra từ cơn mộng, nhìn thời gian không còn sớm nữa, cô đẩy Ôn Phóng ra, khàn giọng nói: “Dậy đi.” Ôn Phong đầy mặt không cam lòng mà ôm chặt lấy cô, giọng nói mang theo sự mê hoặc: “Để anh ôm em thêm chút nữa, từ tối hôm nay sẽ phải ở trong ký túc xá rồi, không có anh ở bên em không khó chịu sao?” Triệu Tước Tân không chút nào để tâm, đôi mắt đào hoa híp lại, cô ngồi dậy, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên rồi hôn một cái. Sắc mặt vốn bình thường của Ôn Phóng trong nháy mắt như hoa đào nở rộ, cậu nhìn cô trìu mến. Buổi tối cùng ngày, cuối cùng bạn cùng phòng của Triệu Tước Tân cũng được diện kiến với người bạn bí ẩn này. Ba người tò mò giao lưu với nhau, vẫn là Triệu Tước Tân hào phóng chào hỏi các cô ấy trước. Một cô gái có mái tóc ngắn, đeo kính, tính tình trầm ổn, dung mạo xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nói: “Xin chào, tớ là Phương Già, tiền tố trúc được thêm vào thành chữ già, tớ là người bản địa.” Cô gái đó thoạt nhìn vẫn còn trẻ con, nhưng có vẻ được gia đình giáo dục rất tốt. Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa dài đến ngang lưng, nằm ở trên giường đối diện với Triệu Tước Tân, cười nói: “Tớ là Tần Tình, tớ đến từ thành phố A.” Tước Tân nghe được giọng nói của cô ấy thì quay lại nhìn. Cô gái này trông khá bình thường, ăn mặc cũng tương đối giản dị, nhưng giọng nói lại vô cùng dễ nghe. Ở trong lòng Triệu Tước Tân cảm thấy hình như giọng nói của cô gái này rất giống Ôn Phóng, khiến cô không khỏi nhìn nữ sinh đó nhiều hơn một chút. Người cuối cùng là một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ và gương mặt được trang điểm tinh xảo. Phong cách ăn mặc của cô ấy thoạt nhìn khá bình thường nhưng lại khiến mọi người không khỏi chú ý đến: “Cố Dung, người thành phố B.” Trong lúc Triệu Tước Tân đang nhìn xung quanh, ba cô gái cũng rất tò mò về người bạn cùng phòng này. Dáng người cô mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn cùng quần dài màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt trứng ngỗng trắng như ngọc, đôi lông mày cong như vầng trăng non, đôi môi đỏ thắm hồng hào, đôi mắt anh đào bí ẩn, đôi đồng tử màu hổ phách phảng phất sự quạnh quẽ, nhưng nhìn kỹ lại giống như một làn gió ấm áp. Khuôn mặt của cô không hề dính phấn son, ngược lại lại càng giống đóa hoa sen nở rộ trong nắng ban mai, trong trẻo như vắt được thành nước. Mái đầu đen nhánh được buộc chỉnh tề ở sau đầu, một vài sợi tóc mai buông xuống trên trán. Cả người giống như một bức họa tỉ mỉ được lưu truyền hết năm này sang năm khác, xuyên qua dòng thời gian mà dừng lại ở đây. Trên thế giới này có rất nhiều người đẹp, Cố Dung cũng đã gặp không ít, nhưng phần lớn đều là do trang điểm vào mới được như vậy. Chẳng lẽ người bạn cùng phòng này của cô ấy cũng là cao thủ trang điểm sao? Nhưng khi cô ấy nhìn thấy mặt mộc của Triệu Tước Tân sau khi rửa mặt vào buổi tối xong, trái tim cô ấy như bị giáng một cú đánh nặng nề, tức khắc thấy uể oải vô cùng. Cô ấy đăng nhập vào tài khoản của mình trên mạng, đăng một dòng trạng thái Weibo [Lần đầu tiên trong đời giá trị nhan sắc bị đả thương nặng nề 〒_〒, thua quá thảm.] Tài khoản của cô ấy có hàng trăm nghìn người hâm mộ, chẳng mấy chốc khu bình luận đã sôi nổi hẳn lên. Ban đêm, Ôn Phóng đứng ở trên ban công, từng cơn gió đêm thổi qua làm mái tóc trước trán cậu lòa xòa xuống, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng. Nghe được giọng nói trong điện thoại, cậu không giấu được sự vui sướng mà nói những lời nhớ nhung. Bạn cùng phòng của cậu đều có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của cậu, bọn họ vô cùng tò mò, không biết nữ sinh nào có thể thu phục được người bạn cùng phòng giống như nam chính tiêu chuẩn trong ngôn tình của bọn họ. Ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự, Ôn Phóng mặc quân phục, dáng người cao gầy, đẹp như quan ngọc, nổi bật giữa đám người. Cậu không ngừng quay đầu lại giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên, có người chụp vai cậu, cậu vui vẻ quay đầu lại, nhưng lại nhận ra đó là bạn cùng phòng Dương Thanh Viễn của cậu, trong lòng lập tức mất vui, còn có chút thất vọng. Dương Thanh Viễn bị sắc mặt biến sắc của cậu làm cho trợn mắt há mồm, cậu ta khoa trương khoác vai Ôn Phóng: “Cậu đang tìm ai mà cứ nhìn xung quanh suốt thế?” Ôn Phóng nhíu mày hỏi cậu ta: “Cậu có chắc hàng ngũ của khoa ngôn ngữ Trung ở đây không?” “Chắc chắn! Cậu đã hỏi mấy lần rồi đó, chúng ta đi mua nước thôi, bằng không đợi lát nữa cũng không có thời gian đâu.” Ôn Phóng vừa gật đầu, vừa tự hỏi tại sao cậu không tìm thấy Tước Tân đâu. Cậu đang phân tâm thì nghe thấy Dương Thanh Viễn bên cạnh đang nói gì đó, đột nhiên bị cậu ta hưng phấn bám lấy khuỷu tay ra hiệu: “Ôn Phóng! Cậu nhìn cô gái đang ngồi trong lều trại trước mặt kìa! Rất xinh đẹp!” Ôn Phóng ngẩng đầu lên nhìn, cái bóng dáng quen thuộc kia đang nhàn nhã ngồi trong lều, trái ngược hẳn với dáng vẻ mệt mỏi của mọi người xung quanh. Cô giống như một cơn gió nhẹ thổi tới xoa dịu trái tim đang rối bời của cậu. Tìm được người muốn tìm, Ôn Phóng vô thức cong khóe môi, nhìn Triệu Tước Tân, cười nói: “Đúng thật.” Dương Thanh Viễn kích động kéo Ôn Phóng lặng lẽ đi về phía đó. Phía sau Triệu Tước Tân có một chồng nước khoáng, nhìn thấy Ôn Phóng và bạn học đi tới, cô từ từ ngừng trò chuyện với người bạn cạnh mình, quay người lại một chai nước lên, chờ Ôn Phóng đến gần rồi đưa chai nước của mình cho cậu. Lều trại này đều là các sinh viên cuối cấp, người vốn dĩ đang trò chuyện với Triệu Tước Tân cũng chính là đàn chị học cùng khoa với cô. Sau khi nhìn thấy Ôn Phóng và Dương Thanh Viễn đến gần, cô ấy lặng lẽ bàn tán về giá trị nhan sắc của các đàn em khóa này. Diêm Tùng và những người khác đều chú ý đến động tác của Triệu Tước Tân, ánh mắt của bọn họ đều lặng lẽ tụ hội lại. Ôn Phong cầm lấy chai nước rồi ngồi xuống bên cạnh cô không chút do dự, cậu uống một ngụm nước. Triệu Tước Tân nhẹ nhàng quạt cho cậu, khẽ hỏi: “Có mệt không?” Dương Thanh Viễn còn đang đứng thẳng trước lều trại, cậu ta trợn tròn mắt há hốc mồm, cứng ngắc cầm lấy chai nước. Ôn Phóng uống nước xong dường như mới nhớ ra, bình tĩnh nói với Dương Thanh Viễn: “Bạn gái tôi, Triệu Tước Tân.” Lại quay sang cười với Tước Tân: “Bạn cùng phòng của anh, Dương Thanh Viễn.” Triệu Tước Tân vẫn duy trì động tác quạt gió cho Ôn Phóng, cô gật đầu thân thiện với Dương Thanh Viễn. Diêm Tùng nhìn về phía bạn học cùng lớp, Tề Diệu, vừa mới nói chuyện cùng đàn em này thì biết đối phương đã có bạn trai, hóa ra là sự thật. Vừa rồi hình như bọn bọ còn hiểu lầm đàn em này, không khỏi chột dạ mà nhìn về phía Triệu Tước Tân. Triệu Tước Tân biết rõ phản ứng của mọi người, nhưng vẫn thản nhiên giới thiệu Ôn Phóng với các đàn anh, đàn chị. Được cô công khai giới thiệu với người khác là bạn trai của cô chính là giấc mộng ngọt ngào trong suốt quãng thời gian học trung học của Ôn Phóng. Bây giờ giấc mộng đã thành hiện thực, cậu lại bắt đầu mơ tưởng về tương lai. Thời gian nghỉ ngơi có hạn, Ôn Phóng và Triệu Tước Tân đã có hẹn trước với nhau. Trước khi cô rời đi, cậu đột nhiên hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng kéo Dương Thanh Viễn vẫn còn ngây người rời đi. Triệu Tước Tân vô thức sờ lên trán mình, trên miệng vẽ lên một nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]