“Hồi đó còn quyết định sau này hai nhà phải kết thân mới được. Ai ngờ cuối cùng đều cho ra hai nam oa nhi.” Bùi phu nhân cầm khăn tay lau miệng, lại cười rộ lên, “Hai đứa một sinh đầu năm, một sinh cuối năm, hơn kém nhau gần một tuổi, nói như vậy hóa ra Trạch Nhi là con dâu nhà chúng ta rồi.”
——–
Bùi Nhược Ngu đi một chuyến suốt nửa ngày trời. Đến tối lúc lên đèn vẫn chưa về, Bùi phu nhân như kiến bò trên chảo lửa, sai người tới đông thành đón hai ba lần, lúc này mới mang tin về nói là đã ở lại ăn cơm bên kia luôn.
“Ngu Nhi cũng thật là… Thừa biết người ta bị bệnh, còn đến quấy rầy.”
Bùi thái phó cũng chưa về, Tô Diên Trạch cùng Bùi phu nhân dùng bữa tối. Hắn vùi đầu ngủ cả ngày, hiện tại tinh thần đã khá hơn. Bùi phu nhân một bên câu được câu không trò chuyện với hắn, một bên gắp khoanh giò heo chưng giấm bỏ vào chén hắn, “Sao Trạch Nhi không đi theo?”
“A… Ban nãy con hơi mệt, nên không…” Tô Diên Trạch vội trả lời, nhưng lại thấy Bùi phu nhân đang mỉm cười nhìn mình.
“Nhìn từ góc độ này, quả thật cực kỳ giống mẹ con.”
Ánh nến ẩn trong đèn lồng bằng sa mỏng bị kéo dài, hòa vào hơi men giấm nhu hòa trong không khí. Tô Diên Trạch cụp mắt, lẳng lặng nghe thanh âm nàng vang bên tai.
“Giờ nhìn hai đứa, lại nghĩ tới cha con và Bùi thúc thúc, hai người họ cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là huynh đệ ăn chung một bát, thân thiết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-su/558814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.