Tối hôm trước viết luận văn tốt nghiệp đến hơn 12h mới được nghỉ ngơi, ngày hôm sau Cẩn Ngôn thức dậy thì Nhất Nhất còn đang say sưa giấc nồng, bị đánh thức trừng cặp mắt to mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“8strong0’.”
“Sớm như vậy. . . . . . Cậu đi đâu?”
“Đi đón người, đại khái khoảng hai tiếng có thể trở về.”
“Oh.” Hồn đã bị chu công gọi trở về, căn bản không có nghe hiểu những lời hắn nói.
“Đừng ngủ lâu quá, đợi lát nữa bọn họ đến nhìn thấy cậu như vậy sẽ không hay ho đâu.” Trong chăn không có thanh âm, xốc chăn lên nhìn thấy, người kia đã ngủ như heo rồi khóe miệng còn chảy nước miếng. Cẩn Ngôn vỗ vỗ mặt cô nhóc bỡn cợt cười, “Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu.” Hai tiếng hừ hừ xem như câu trả lời.
Vừa ngủ dậy, đồng hồ treo tường ở đầu giường chỉ 9h30. Hắn đi đâu rồi? Nhất Nhất ngáp dài một cái vươn vai. Trước lúc đi hình như có nói cái gì đó. . . . . . Oh, hay là đi tới phòng thí nghiệm. Nếu buổi sáng Cẩn Ngôn không rảnh, vậy buổi chiều chuyển đồ tới trường học cũng được, dù sao ba mẹ buổi tối mới đến. Buổi chiều đem luận văn đi nộp, nếu mình thảo luận với giáo sư không mất nhiều thời gian, có lẽ còn kịp cùng Cẩn Ngôn đi đón ba mẹ. A, buồn ngủ quá a, ngủ thêm chút nữa. . . . . . Đầu nghiêng xuống gối liền sà vào giấc mộng.
“. . . . . . Phòng ở không tệ lắm, vị trí rất tốt.”
“Chú và dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-nghi-ky-truc-ma/559041/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.