Cô nhóc ngượng ngùng rồi. Buổi sáng buồn bực ở trong phòng không chịu rời giường, lề mề mè nheo hơn nửa giờ mới chịu ló đầu ra ăn bữa sáng, con ngươi quay tròn chuyển động tứ phía, gặp được tầm mắt của hắn lại cuống quýt né tránh qua một bên.
“Ăn từ từ, uống chút sữa đi.” Cẩn Ngôn cười đưa qua một ly sữa. Nhất Nhất bị miếng bánh bao mắc nghẹn ở cổ họng, ra sức đấm vào ngực để nó đi xuống, nghiêng mặt đi nhận lấy cốc sữa nốc một ngụm to, vẫn là không nhìn hắn.
“Nhất Nhất, tớ có việc muốn nói với cậu, ngày hôm qua. . . . . .”
“A …sao kì vậy ta, chưa tỉnh ngủ lại muốn ngủ nữa rồi ~~” Cô nhóc ngáp vài cái đặt đầu mình trên cánh tay giả bộ rất buồn ngủ.
Cẩn Ngôn nhịn cười bước đến để khuôn mặt mình đối diện với mặt Nhất Nhất. “Có nhìn thấy không?” Ngón tay hắn chỉ vào hai quầng thâm to tướng trên mắt hắn, “Tối hôm qua tớ hầu như một đêm không được ngủ, cậu uống say còn đá chăn. . . . . .”
“Đúng vậy đúng vậy, ” Cô nhóc cương cứng cổ một lần nữa dúi đầu vào trong khuỷu tay, “Tớ uống say rồi cái gì cũng không nhớ nổi, mất trí nhớ rồi, ngộ độc rượu bán thân bất toại! Cậu chớ chọc bệnh nhân!”
Phản ứng còn rất mạnh a. Hắn dở khóc dở cười, cố ý tiến đến ghé sát bên tai cô nhóc thấp giọng nói: “Cậu làm tớ sợ muốn chết, đang hôn mà cũng có thể lăn ra ngủ mất, còn tưởng rằng cậu uống nhiều bị đau dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-nghi-ky-truc-ma/559039/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.