“Ánh dương quang ấm áp rơi trên hội trường thi đấu, ở tổ nhảy cao dành cho học sinh nam, trận đấu đang tiến hành. . . . . . Các vận động viên dũng sĩ, các cậu dùng vóc người mạnh mẽ kia nỗ lực vượt qua hết mức xà này, đến mức xà khác, những bước chân giẫm trên các tầng mây, với trái tim sôi trào như đang bay. Cố lên đi các bạn vận động viên của tớ, vượt qua chính mình, sáng tạo kỳ tích, thành công vĩnh viễn thuộc về các cậu. . . . . .” Giọng nói hùng dũng cao vút từ trong loa phát thanh truyền ra. Thành công thuộc về ai? Nhất Nhất ngồi ở trên bậc thềm cạnh sân thi đấu thở dài, dù sao cũng không thuộc về mình! Ngày hôm qua sau khi trận đấu kết thúc, trở về lớp học bị bạn học cười chối chết, Tống Chí Cương còn học bộ dáng đi của cô nhóc, giống cương thi bật lên bật xuống. Nhàm chán ~~~
“Còn không đi a, lát nữa cậu phải nhảy xa.” Không phiền chán sao, đều ngồi cùng cô nhóc nửa giờ rồi.
“Không vội, một tiếng nữa mới thi.” Cẩn Ngôn ôn hòa cười cười.
“Ai ai. . . . . . Cậu nhìn kìa.” Hạ Mông hướng Nhất Nhất chớp mắt, hạ giọng ý bảo Nhất Nhất hướng về bên sân thi đấu nhìn xem, “Vu Hàng của lớp 2 với Hà Na Lệ của lớp chúng ta đó, cậu có biết bọn họ không?”
“Cái gì chứ.”
“Ai nha cậu thực ngốc.” Hạ Mông liếc Cẩn Ngôn một ánh mắt, thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào tuyển thủ nhảy cao không chú ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-nghi-ky-truc-ma/559004/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.