“Hạng mục thi đấu của Đại hội thể dục thể thao, các bạn đến chỗ tớ đăng ký nhé.” uỷ viên hội thể dục cầm theo cuốn vở tuyên bố. “Báo danh hết cho tớ!” Nhất Nhất cấp bách la hét chạy tới, “Tớ các hạng mục đều chơi.” “Xí, cậu cho rằng mình là Lí Tiểu Song a.” Tống Chí Cương ngửa mặt cười to. Nhất Nhất xé tờ giấy vòng lại thành một cuộn đập xuống, hắn vừa khéo ngậm miệng lại, giấy cuộn đó theo khóe miệng rớt xuống đất. A ~~~ thiếu một chút liền chui vô miệng . Cô nhóc luôn luôn ghi thù vụ tiểu học lớp 4 hắn hãm hại cô nhóc dạy cho cô nhóc sửa điểm thành tích, tìm cơ hội muốn trả món nợ này. “Nhảy xa, nhảy cao, ném lao, chạy 400m, 800m, ném đẩy tạ tất cả đều báo danh cho tớ!” Xòe ngón tay đếm các hạng mục thi đấu. ủy viên thể dục tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu được không đó?” “Sao lại không được, cậu không biết Nhất Nhất hồi nhỏ có biệt hiệu là bát hầu” Gia Vũ không chút khách khí nói ra. “Leo cây, đánh nhau rất lợi hại, suốt ngày toàn thân lấm bùn.” “Đó là. . .” Nhất Nhất cắn răng cười, kiên quyết không cho hắn cơ hội cười nhạo người khác, “Thì cậu yêu sạch sẽ, vừa đến mùa đông liền chảy hai dòng nước mũi, còn là màu xanh ~~~” “Nôn. . . . . .” Ngồi hàng trước Hạ Mông nước mắt mờ mờ ghê tởm muốn ói ra. Sau khi tan học hai người lại ở trên đường cọ sát nửa giờ. Gia Vũ luôn luôn gầy teo không lớn thêm phân nào, khí lực cũng không lớn thêm, Nhất Nhất ấn hai cánh tay hắn ghì xuống đất ra sức đánh vài quyền. Về nhà khi tắm đụng tới bộ ngực, nhịn không được hít một hơi, nhẹ nhàng ấn hai cái, phát hiện bên trong cứng rắn giống như nhét cái gì bên trong vậy, vừa đau vừa trướng, khó chịu muốn chết. Trịnh Gia Vũ tên xấu xa này! Xuống tay ác độc như vậy, còn không biết xấu hổ, cư nhiên đánh nơi đó của mình tụ máu . . . . . . Liên tiếp vài ngày đều cảm thấy đau ngực, cô nhóc giận sôi gan, lại tìm cơ hội đem tên trứng thối đó đánh cho vài trận. Loáng thoáng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, buổi tối trước khi ngủ liền nhỏ giọng nói cùng mẹ. “Đến tuổi dậy thì, bộ ngực sẽ mọc lớn hơn! Còn trách Gia Vũ đánh.” Đinh mẹ dở khóc dở cười. “A? Vậy còn có thể tham gia đại hội thể dục thể thao không mẹ?” “Tại sao không thể, chỉ cần cẩn thận một chút đừng chạm vào chỗ đó là được.” Làm con gái sao lại phải chịu nhiều tội như vậy! Nhất Nhất cắn cắn cái gối đầu hạ quyết tâm, kiếp sau kiên quyết không làm con gái nữa. Keng Keng Keng! Trường trung học Danh Dương nghênh đón đại hội thể dục thể thao thu đông lần thứ 11. Học sinh nữ trong lớp tương đối yếu ớt, có tế bào vận động không có mấy người, cho nên hi vọng đều đặt ở trên người Nhất Nhất. Giống như theo như lời Gia Vũ nói, con bát hầu này ở trong đại viện từ nhỏ đánh nhau trèo cây đều có tiếng, chuồn lên chuồn xuống đều dễ dàng, đập vỡ cửa kính nhà khác chuồn còn nhanh hơn thỏ, chưa từng bị bắt tại trận bao giờ. Trung học cơ sở năm nhất toàn bộ lớp nhất trí tin tưởng, chỉ cần có Đinh Nhất Nhất ra tay, giải thưởng dễ như trở bàn tay. Ngay lập tức sẽ tiến hành đấu loại 400 m nữ, Nhất Nhất ở bên cạnh đường băng giơ tay duỗi chân, tiến hành làm nóng thân thể trước khi chạy. Bạn học trên lớp có sở trường môn thể dục này truyền thụ kinh nghiệm cho cô nhóc : “Nghe được tiếng súng vang lên liền chạy nhanh, đừng ngây ngốc ra đó, chậm nửa giây cũng không được, chậm trễ cậu sẽ không đuổi kịp người khác.” “Biết biết, không thể phát ngốc!” “Lúc chạy đừng nhìn người bên cạnh, đừng phân tâm, hiểu chưa?” “Hiểu rõ, hiểu rõ, không được phân tâm!” “Nếu cậu lọt vào top 3 tớ sẽ dẫn cậu đi nhà bà ngoại tớ, kêu bà làm bánh táo chua cho cậu ăn.” Gia Vũ bỏ mồi câu Nhất Nhất. “Một lời đã định, không được nuốt lời!” Hơn nửa năm chưa ăn qua bà ngoại hắn làm món bánh kia, hương vị đó thật tuyệt a ~~~ Nhất Nhất cảm giác nước miếng sắp chảy ra, vươn ngón tay út muốn cùng hắn ngoắc câu. Gia Vũ bĩu môi đem đầu xoay hướng khác. Mấy tuổi rồi còn cái loại trò trẻ con đó! Trọng tài thổi còi, hét lớn một tiếng: “Chuẩn bị ~~~~” Vận động viên hạ mình ngồi xổm xuống làm ra tư thế xuất phát chạy. Vì món bánh táo chua, không thể phát ngốc, không thể phân tâm! Nhất Nhất dùng sức tự động viên mình, trong lòng đột nhiên bùm bụp như trống gõ. . . . . . Chán ghét! Giờ phút này khẩn trương cái gì, không phải là chạy vài bước thôi sao. Ánh mắt nhìn chằm chằm đến tay trọng tài giơ lên. . . . . . Chạy! Đùi phải dùng sức đạp về phía sau, giống như con ngựa hoang mất cương chạy như điên về phía trước, trong mắt chỉ có đường băng màu đen xám, gió bên tai cùng tiếng quát tháo vù vù vang lên. . . . . . Ý, không đúng nha, vừa rồi tiếng súng đã vang lên chưa? Nhất Nhất do dự nhìn lại, trọng tài cùng vận động viên còn đứng ở nguyên vị trí xuất phát, miệng đều há hốc. A, đã cướp chạy rồi. Suy nghĩ liền bị gián đoạn, bước chân dưới chân liền không chú ý, chỗ mắt cá chân trái đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Nhất Nhất còn chưa có phản ứng lại, bùm một tiếng liền gục ở trên đường chạy. “Đinh Nhất Nhất! Đinh Nhất Nhất!” Rất nhiều chiếc giày xuất hiện trong tầm mắt, đầu óc cô nhóc còn có chút không thanh tỉnh, giữ nguyên tư thế gục xuống không nhúc nhích. Bập môi, phi, cái gì cứng rắn như vậy, là hạt cát! Chờ thần trí dần dần khôi phục, ngẩng đầu mới phát hiện bên cạnh một vài gương mặt đang sốt ruột vây quanh. “Cổ chân đau.” Xoay người ngồi dậy, nhíu mày chỉ chỉ chân trái mắt cá chân. Hai cái khuỷu tay bị trầy da, đầu gối đau tê cứng lại, cách quần thể thao màu xanh hiện lên vết đo đỏ. Thầy giáo thể dục đem cô nhóc dìu sang bên cạnh, cởi giày tất ra sau đó xoa xoa chân cho cô nhóc, đau đến mức cô nhóc liên tục hừ hừ. “Nhanh đến phòng y tế kiểm tra” lông mày thầy giáo sắp làm thẳng một đường, “Vết thương đụng đến xương cốt rất phiền toái a.” “A, không nghiêm trọng vậy chứ?” Gia Vũ cuống quýt rống lên đi tới ngồi xổm xuống, “Nhất Nhất cậu mau lên đây, tớ cõng cậu đi.” “Cậu đợi lát nữa còn có 800m. . . . . .” Hạ Mông nhỏ giọng nhắc nhở. Gia Vũ bực mình vỗ trán. “Tớ đưa Nhất Nhất đi, hôm nay tớ không thi.” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm dễ nghe. Ai tự tiến cử mình đây? Nhất Nhất ngẩng mặt hướng lên trên xem, đầu tiên nhìn đến hai con mắt giống y như hai quả cầu thủy tinh đen bóng. Không phải chứ. . . . . . “Được, nhanh đi.” Trận đấu vẫn phải tiến hành, thầy giáo thể dục cũng không tiện rời khỏi đây. Cẩn Ngôn vòng đến trước mặt Nhất Nhất ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn cô nhóc: “ Lên đi.” Cô nhóc lúng túng trừng mắt nhìn lưng hắn không muốn lên. “Cậu lên đi!” Ánh mắt đảo liên tục nhưng người vẫn bất động. Hạ Mông nóng nảy, đỡ người bị thương nằm sấp lên lưng Cẩn Ngôn. “Nhanh chút, nếu chân què đánh nhau không nổi đâu.” “Miệng quạ đen!” Nhất Nhất giận. Đến phòng y tế kiểm tra, mắt cá chân chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày hết, nhưng cánh tay cùng vết trầy da trên đầu gối thì không nhẹ. Miệng vết thương nhìn ghê người làm cho mấy nữ sinh không dám nhìn, Cẩn Ngôn vội nói: “Các cậu đều về đi, đội cổ động viên không có ai, ai động viên tăng thêm sức mạnh cho các vận động viên a? có tớ ở chỗ này là được rồi.” Ngẫm lại làm sạch miệng vết thương còn phải tốn chút thời gian, các bạn lục tục đi ra khỏi phòng y tế. Bác sĩ trong trường dùng miếng bông tẩm cồn giúp Nhất Nhất làm sạch vết thương, cô nhóc cắn răng lớn tiếng hát “Tớ là một con thanh long nhỏ…”. “Đau thì khóc đi.” Cẩn Ngôn nhăn mày lại. Hát rất khó nghe ! “Cậu thấy tớ đã khóc chưa. . . . . . A a! Tớ có rất nhiều bí mật, chính là không nói cho. . . . . . Ai! Cậu. . . . . .” “Đừng hát nữa, đứa nhỏ này.” Bác sĩ cũng nhíu mày. Đợi đến toàn bộ tẩy trừ sạch sẽ băng bó xong xuôi, đã qua hơn nửa giờ, Nhất Nhất giơ hai tay hai chân lớn tiếng ồn ào: “Thế nào lại biến thành như vậy? Xác ướp a!” “Ta hận không thể đem miệng cháu khâu lại.” Bác sĩ sớm bị giọng nói ma quỷ của cô nhóc làm cho đầu óc choáng váng. Loáng thoáng nghe được tiếng reo hò từ sân thể dục truyền đến, Nhất Nhất ngồi không yên, đứng lên lao ra bên ngoài chạy, bị bác sĩ ngăn lại. “Mau cõng tớ đi!” Cô nhóc lông mày dựng thẳng rống lên với Cẩn Ngôn, “Ai cõng đến thì người đó cõng về!” “Mau đi đi, ” bác sĩ đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, “ Nếu không đi thì mái nhà sẽ bị sập mất thôi.” Trên đường Cẩn Ngôn liều chết tiến nhanh lên trước, Nhất Nhất bị xóc đầu choáng váng. “Cậu chậm một chút, chậm một chút được không. . . . . . Tớ sắp ói ra đây!” Còn có một nguyên nhân khó có thể mở miệng, hiện tại không có Hạ Mông ở bên cạnh đỡ, hắn chạy như điên vậy, bộ ngực cô nhóc bị xóc luôn luôn áp trên lưng hắn, đau bứt rứt a. “Uhm.” bước chân chậm lại. Vẫn là đau. Cô nhóc lấy tay chống lên trên lưng hắn, tận lực tránh cho nửa người trên tiếp xúc cùng hắn. “Cậu đừng nhích tới nhích lui suốt thế, tớ cõng không được.” Tớ không gọi cậu cõng tớ mà, là bản thân cậu tự dưng chạy đến lớp tớ chứ, trong lòng Nhất Nhất nói thầm. Tư thế chống tay như vậy rất mỏi, nhịn không được lại xoay xoay tay. “Đừng nhúc nhích, cậu không thể ngồi im à.” Mỏi thôi mà, xoay hai cái thì làm sao chứ! Liền cố ý nhúc nhích rồi đạp vài cái. “Đừng động đậy nữa!” Cẩn Ngôn dùng sức nâng thẳng lưng. “A!” Cô nhóc thiếu chút nữa bị ngã về phía sau, vội vàng dùng tay ôm chặt cổ hắn. Thật muốn chết mà, bộ ngực lại áp trên lưng hắn ! Sớm biết như vậy hẳn là kêu Hạ Mông chờ cô nhóc. “Lưng cong một chút được không? Tựa như hồi nhỏ cưỡi ngựa đánh giặc đó. Cậu chưa từng chơi qua hả?” “Cậu cho là tớ không có thời thơ ấu hả.” Thanh âm nghe qua giống như có chút bất mãn, bất quá lưng hắn thật sự là hơi cong xuống . Nhất Nhất hai tay một lần nữa lại chống trên lưng hắn, trong lòng vui sướng hài lòng, nhịn thật lâu mới không thốt ra âm thanh “Xuy!”, hình dạng lỗ tai hắn rất xinh đẹp, vừa trắng vừa mỏng giống như trong suốt vậy, cô nhóc đưa ra một tay vân vê tai hắn. “Cậu làm gì đó hả?” bước chân bị kiềm hãm lại. “Hì hì, giống lỗ tai heo. . . . . . Không đúng, lỗ tai heo không xinh đẹp như của cậu.” phía dưới làm ngựa cưỡi cho cô nhóc, sau một lúc lâu cũng không hé môi. Cô nhóc tiếp tục vân vê lỗ tai, đỏ lên còn không dừng tay. “ í, tớ miết là tai trái của cậu, sao tai bên phải cũng đỏ a! Hai cái lỗ tai có dây thần kinh nối nhau sao?” “Cậu đừng động đậy nữa được không?” “Làm sao có thể không động đậy, trái tim luôn phải động, không động sẽ chết đó!” “Tớ là nói cơ thể cậu, đừng lắc qua lắc lại nữa.” “Căn bản là không phải là tớ đang động đậy, mà là cậu vận động nên kéo theo tớ cũng đang bị động theo cậu, vì cậu đang vận động cho nên tớ sao thể bất động?” (*^^ đoạn này tớ dịch khổ ghê, bé Nhất Nhất nhà ta chơi chữ “ động”- “动”, nhưng tiếng Việt của chúng ta không như vậy…hix hix ) “. . . . . . Yên lặng đi!” Cẩn Ngôn cãi không lại cô nhóc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. May mắn duy nhất là cô nhóc nhìn không thấy mặt hắn lúc này. Đại hội thể dục thể thao vừa mới bắt đầu, Đinh Nhất Nhất liền lấy cú ngã kinh động trời đất, quỷ khốc thần sầu là cái cớ vinh quang lui xuống dưới, các hạng mục sau là môn chạy 800m, đẩy tạ, nhảy cao, nhảy xa toàn bộ cũng phải hạ màn. Đương nhiên món bánh táo chua kia cũng vậy nốt. Buổi tối Cẩn Ngôn mơ một giấc mơ, mơ thấy một khuôn mặt nhỏ lem luốc, trên khóe môi còn dính vài hạt cát, hai con mắt chớp a chớp a nhìn hắn cười. Lúc giật mình tỉnh giấc, cảm giác thân dưới hắn vừa ướt vừa dính, hắn mở to hai mắt ngó trừng lên trần nhà, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm thấp giọng nguyền rủa vài tiếng. Hắn chạy vội vào phòng vệ sinh tắm rửa, thuận tiện giặt luôn cái quần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]