16. 
Khi dự án hoàn thành thì đã là hơn nửa tháng sau. Nhịp sống của tôi dần quay lại như trước kia. 
Ngày tôi về nước, Chu Mục đến sân bay đón tôi. Mười mấy ngày không gặp, giữa chúng tôi như có một vách ngăn thật dày. 
Trên đường đi anh là người nói suốt dọc đường, tôi chỉ câu được câu không đáp lại. Mắt nhìn chăm chăm vào di động trả lời tin nhắn cho đồng nghiệp. 
“Tiểu Tân. Gần đây em… có việc gì sao?” 
Tôi vừa định lên tiếng thì điện thoại di động của anh chợt reo lên. Có lẽ do bị chạm nhầm loa ngoài nên khi vừa kết nối, giọng nói Trần Vi vang lên trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe cực kỳ rõ ràng. 
Giọng cô ta mang theo năm phần men say, nhè nhè nhão nhoẹt gọi tên Chu Mục: 
“A Mục… Em ở quán bar uống hơi nhiều, anh có thể đến đón em không? Em chóng mặt đau đầu, chân cũng mềm đi rồi, có người cứ nhìn em hoài…” 
Tôi ngước mắt lên thấy Chu Mục đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu, vẻ căng thẳng: “Xin lỗi, anh…” 
“Anh đi đi.” Tôi cắt ngang lời từ chối chưa thành lời của anh. Nhìn thẳng vào mắt anh trong kính chiếu hậu, vẻ điềm tĩnh. 
“Tiểu Tân! Cô ấy…” Chu Mục lo lắng muốn giải thích. 
“Em biết, con gái của người bạn.” 
Tôi mở cửa, bước thẳng xuống xe: “Em còn phải về công ty, anh đi đón cô ấy đi.” 
Chu Mục về nhanh hơn tôi nghĩ. 
Tôi vừa dọn toàn bộ đồ đạc từ phòng ngủ chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-moi-met/2920555/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.