18. 
Tôi không đề cập việc ly hôn với Chu Mục. 
Anh đối xử với tôi ngày càng tốt, cũng quấn lấy tôi nhiều hơn. 
Làm bữa sáng trước khi đi làm, khi tan sở sẽ đón tôi, mua hoa cho tôi, mua món tôi thích ăn, mua đủ món quà mà tôi thích. 
Đồng nghiệp trong công ty trêu đùa: “Chị Tân, chồng chị yêu chị như vậy, chị có bí quyết gì không?” 
Tôi chỉ cười. 
Thỉnh thoảng Trần Vi sẽ gọi điện thoại đến, anh sẽ cúp máy không dấu vết. 
Ngày nọ Trần Vi đột ngột tìm đến cửa. Vẫn là quán café dạo trước. 
Vẻ thong dong lần trước mất hết, hoàn toàn không còn khí thế kiêu ngạo khiêu khích tôi. 
“Cô đã làm gì?” Trần Vi nhìn tôi chằm chằm, bàn tay siết chặt cốc đến đốt ngón tay trắng bệch. 
Tôi nhấp ngụm café, mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi không làm gì cả.” 
Chỉ là đã nói với anh tôi từng yêu anh nhiều như thế nào. Sau đó lại lập tức bứt ra rời đi mà thôi. 
Tại sao phải ly hôn để thành toàn cho họ? 
Một người cầu mà không được, một người muốn cứu vãn không được. 
Như vậy không phải càng tốt sao. 
“Tống Tân! Anh ấy không yêu cô! Người anh ấy yêu là tôi! Là tôi!” 
Trần Vi mất bình tĩnh, phẫn nộ hét vào mặt tôi. Nhưng mà lặp đi lặp lại, nhấn mạnh như thế lại không thấy được mấy phần tự tin. 
“Thế à.” Tôi buông café đứng dậy. “Vậy thuyết phục Chu Mục ly hôn với tôi đi. Cô làm được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-moi-met/2920554/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.