Chương trước
Chương sau
Nhớ lại không đúng lúc khiến tôi đột nhiên rất nhớ mẹ.

 

Thế là bèn lái xe trực tiếp chạy tới nghĩa trang chỗ mẹ.

 

Mẹ an nghỉ ở nơi dựa vào núi, phong cảnh đẹp đẽ trên núi ở cạnh sông, nụ cười của bà ấy trên tấm ảnh vẫn dịu dàng như vậy, là dáng vẻ đẹp nhất của bà ấy trong trí nhớ của tôi.

 

Tôi tháo giày cao gót, vứt bỏ túi xách, ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng dựa đầu vào trên bia mộ.

 

Tư thế không quá thoải mái lại khiến tôi rất có cảm giác an toàn, giống như hiện tại tôi vẫn còn có thể cuộn tròn trong n.g.ự.c của mẹ mà làm nũng.

 

Tôi nói liên miên lải nhải với mẹ về chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong hơn một tháng qua.

 

Sau đó không thể tránh khỏi nói đến Lục Chi Thiệu.

 

Tôi cười nói với mẹ:

 

"Mẹ, mẹ xem ánh mắt nhìn người của mẹ thật sự chẳng ra sao cả, nhìn người nào cũng không tốt, Lục Chi Thiệu là vậy, cha con cũng là vậy!"

 

"Trúc xấu sao có thể mọc ra măng tốt chứ? Có người cha như thế, Lục Chi Thiệu có thể tốt cỡ nào được." Mẹ vẫn cười không nói lời nào.

 

Tôi khẽ vuốt hình của bà ấy, có hơi oán trách,

 

"Mẹ, sao mẹ lại nỡ bỏ con lại một mình chứ, sau khi mẹ đi, bọn họ đều bắt nạt con!"

 

Nghĩa trang im ắng, chỉ có một mình tôi vừa khóc vừa cười nói chuyện.

 

Bia mộ của mẹ không mềm mại ấm áp giống như n.g.ự.c của bà ấy, bia mộ quá lạnh, quá cứng, không thể đáp lại ấm ức của tôi.

 

Tôi vừa nói, lệ trên mặt khô rồi lại ướt, từ khi ánh nắng trên cao chiếu xuống đến khi màn đêm buông xuống.

 

Lúc gần đi, tôi trang điểm lại trước mộ phần của mẹ, nở nụ cười:

 

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ sống thật tốt."

 

7

 

Về đến nhà, tôi đăng một thông báo chính thức chia tay trên vòng bạn bè.

 



 

Sau đó, vòng bạn bè nổ tung, hóng hớt, xem náo nhiệt, quan tâm tôi.

 

Tin nhắn Wechat liên tục vang lên, tôi chọn mấy người bạn gần gũi để trả lời.

 

 

Nói về nguyên nhân chia tay, thẳng thắn nói là Lục Chi Thiệu vượt quá giới hạn.

 

Mỗi người bọn họ còn kinh ngạc hơn tôi, dường như không ngờ Lục Chi Thiệu yêu tôi sâu đậm như vậy lại vượt quá giới hạn.

 

Từng người hét lên sẽ không tiếp tục tin tưởng tình yêu nữa.

 

Nói tới quá khứ liên quan đến Lục Chi Thiệu, tôi vẫn như bị kim đ.â.m vào, mơ hồ đau đớn.

 

Thế nhưng tôi sẽ không khóc nữa.

 

Chỉ là một lần yêu đương thất bại mà thôi, tôi thua được.

 

Nhưng mà lại cứ có người không cho rằng như vậy, bà ta cảm thấy tôi nên cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

 

Giống như con chuột trong khe cống ngầm, cuộn tròn ở nơi hẻo lánh, đau đến không muốn sống.

 

Điện thoại vẫn luôn lóe ra, người thứ ba Lý Khả của cha tiếp tục gửi tin nhắn quấy rối:

 

[Nghe nói mày cũng bị trúc mã kia của mày bỏ rồi, thật đáng thương, đáng thương như mẹ mày vậy.]

 

[Mẹ mày đi rồi, cha mày có gia đình mới, hiện giờ ngay cả người yêu cũng không cần mày, đây đều là báo ứng, là báo ứng vì mày chiếm lấy cha mày mấy chục năm.]

 

[Báo ứng của mẹ mày là bị ung thư gan hành hạ đến chết, báo ứng của mày vừa mới bắt đầu thôi.]

 

Tôi không thay đổi sắc mặt, chụp màn hình lại tất cả tin nhắn bà ta gửi.

 

Lý Khả thấy tôi trầm mặc không trả lời, hiểu lầm là đ.â.m chọc được vào nỗi đau của tôi khiến tôi không phản bác được.

 

Sau này, càng ngày càng phách lối, thường xuyên gửi các loại ảnh chụp một nhà ba người bọn họ hạnh phúc.

 

Còn có các loại tin nhắn hoặc khoe khoang hoặc nhục mạ.

 

Tôi chụp ảnh màn hình lưu hết lại, cũng tặng cho Lý Khả một phần quà sinh nhật bất ngờ vào ngày sinh nhật của bà ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.