Thẩm Thanh Yến như lớn lên trong một đêm, trở nên trầm mặc, có đôi khi một mình quỳ ở từ đường cả ngày, Nghiêm Tu lo lắng cho hắn, vì thế liền dọn qua ở cùng hắn.
Ban đêm nghe được tiếng khóc đè nén, Nghiêm Tu mở mắt ra, thấy Thẩm Thanh Yến mở to hai mắt, cắn chăn, nước mắt không tiếng động chảy đầy mặt.
Vòng tay của y cũng không rộng, nhưng cánh tay rất có lực, Thẩm Thanh Yến chôn ở bả vai y, rốt cục không kìm nén được thất thanh khóc gào lên.
“Nghiêm Tu… Ta không còn cha, mẹ cũng không có… không còn ai chịu thương ta nữa…” Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, khóc tim phổi đau nhức, giọng nói khàn khàn, âm thanh kia non nớt mà sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người.
“Đừng khóc, đệ còn có ta, đừng khóc…” Nghiêm Tu lau đi nước mắt khóe mắt hắn, thấp giọng an ủi.
Thẩm Thanh Yến bỗng chốc mở mắt, “Huynh sẽ không bỏ ta đi chứ?”
“Sẽ không đâu.” Nghiêm Tu ấn đầu hắn vào vai mình, “Nghĩa phụ nói, chúng ta phải nương tựa lẫn nhau, ta sẽ không rời bỏ đệ.” Bả vai thiếu niên đơn bạc mà ấm áp, cũng là thứ duy nhất hắn có thể bắt được. Thẩm Thanh Yến ôm y, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng hắn vẫn không ngủ được, hắn nắm lấy quần áo trên ngực Nghiêm Tu, lại thấp giọng hỏi, “Là lúc trước ta đổi nước trà của huynh thành nước ớt, bệnh của phụ thân mới trở nên nặng hơn sao?”
Nghiêm Tu sửng sốt, từ từ đặt tay lên đầu Thẩm Thanh Yến, xoa xoa, “Không phải.”
Y chưa bao giờ nghĩ, trong lòng Thẩm Thanh Yến sẽ nghĩ tới chuyện này, hắn hiện tại không còn nghịch ngợm nữa, vô cùng im lặng, trong lòng nhiều lần cân nhắc, có phải bởi vì mình mà phụ thân mới bệnh nặng hay không? Nếu mình hiểu chuyện một chút, lại nghe lời một chút… Hắn buộc mình phải suy nghĩ một số chuyện trước kia chưa từng phiền não, nhưng điều này cũng không làm cho lòng dễ chịu hơn…
Nghiêm Tu ôm Thẩm Thanh Yến vào trong ngực, thấp giọng nói, “Lúc nghĩa phụ đón ta về nhà đã nói qua, thân thể ông không tốt, bảo ta sau này chăm sóc đệ.”
Thẩm Thư Nghiên ngay từ đầu mang Nghiêm Tu về, là ý nghĩa trông nom cô nhi, chỉ là y cũng chưa từng nghĩ đến vỏn vẹn vài năm, thân thể ông đã không duy trì được, cuối cùng không thể không đem gia nghiệp, và ấu tử ngây thơ phó thác cho Nghiêm Tu.
“Nghĩa phụ đã từng đã đưa ta một danh sách, trong nhà và cửa hàng, người nào có thể dùng, người nào dùng đến mức độ nào… Còn có một số chuyện khác, mấy thứ này, nghĩa phụ đã giao cho ta rất sớm.” Nghiêm Tu tiếp tục nói, “Cho nên, không phải nguyên nhân vì đệ, đừng nghĩ như vậy.”
“Thứ này, ta vẫn luôn giữ bên người, đệ rảnh cũng phải nhìn một chút, học một chút.” Nghiêm Tu từ trong túi bên cạnh lấy ra một bức thư, đặt ở trong tay Thẩm Thanh Yến, nói, “Thẩm gia tuyệt đối sẽ không suy tàn.”
Giọng nói y không lớn, nhưng từng chữ thốt ra kiên định rõ ràng, khí chất trầm tĩnh như ngọc, vẻ thiếu niên trẻ con dần dần lui đi, hiện ra một loại khí thế nội liễm cứng cỏi, lại làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm y một lúc lâu, đột nhiên lại đặt bức thư kia vào ngực Nghiêm Tu, “Ta tin huynh.” Hắn tin vào cách Nghiêm Tu làm người, cũng tin vào ánh mắt của phụ thân, trong mắt thiếu niên có ngọn lửa sáng rực, hắn nhìn Nghiêm Tu, sâu trong con ngươi lóe ra một chút cố chấp điên cuồng, “Nghiêm Tu, vĩnh viễn đừng phản bội ta, cũng… vĩnh viễn đừng rời khỏi ta.”
Đúng rồi, Nghiêm Tu đã từng hứa, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn.
Bức thư kia Nghiêm Tu cuối cùng vẫn giao cho Thẩm Thanh Yến, Thẩm gia là trách nhiệm của hắn, bất luận hắn có nguyện ý hay không, đây đều gánh nặng nhất định của hắn.
Khi đó Thẩm gia mưa gió phiêu diêu, Thẩm Thư Nghiên tuy sớm có an bài, cũng lưu lại cho Nghiêm Tu một số nhân thủ có thể dùng, nhưng gia chủ đột nhiên qua đời vẫn mang đến nguy cơ không nhỏ cho Thẩm gia, hai thiếu niên trẻ vô tư, đột nhiên tiếp nhận sự nghiệp khổng lồ của gia tộc, đương nhiên phải vấp ngã. Cũng may Thẩm gia tuy rằng trong khoảng thời gian bắt đầu bị đối thủ thương trường chèn ép xa lánh, tổn thất một số lợi nhuận và cơ hội, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng từ sau khi Thẩm Thư Nghiên qua đời, Thẩm Thanh Yến đối với Nghiêm Tu đã có một loại ỷ lại khác với người thường, loại ỷ lại này thậm chí đến mức cố chấp. Nghiêm Tu từng bởi vì lo lắng cho Thẩm Thanh Yến mà ở cùng hắn một thời gian, sau đó khi Nghiêm Tu định dọn ra ngoài, Thẩm Thanh Yến bất luận thế nào cũng không muốn, cuối cùng Nghiêm Tu đành dọn đến cách vách phòng Thẩm Thanh Yến, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn thường xuyên ôm gối đầu, nửa đêm lén chạy đến phòng Nghiêm Tu, có điều đứa nhỏ mười mấy tuổi, lại vừa mới mất phụ thân, thân thể nho nhỏ quấn trong y bào trắng trục, ánh mắt quật cường lại cố chấp, nhưng vẫn giấu không được khóe mắt ửng đỏ, khiến người ta nhìn, trong lòng mềm mại theo. Mấy ngày nay, Thẩm Thanh Yến phát hiện, Nghiêm Tu tuy rằng không nói nhiều, nhưng rất có kiên nhẫn, hơn nữa… đối với người thân thiết rất dễ dàng mềm lòng. Sự tùy hứng, ngang ngược của hắn… Thậm chí là cố tình gây sự, Nghiêm Tu đều tận lực thỏa mãn hắn, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, có đôi khi hắn thậm chí cho rằng, Nghiêm Tu là thích hắn tùy hứng như vậy.
Mấy ngày nay Nghiêm Tu quả thực có chút bận rộn, đợi Thẩm Thanh Yến bò lên giường, kéo chăn đắp cho y, liền nhắm mắt lại. Thẩm Thanh Yến tựa vào gối đầu, nhìn Nghiêm Tu, người này là của ta, hắn nghĩ, là của một mình ta.
Thẩm Thanh Yến đã không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu động tâm tư với Nghiêm Tu, Nghiêm Tu tuy rằng tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng đối với hắn quả thật coi như có cầu tất ứng, thậm chí rất nhiều lúc, chính hắn không nghĩ ra sự việc, Nghiêm Tu cũng sẽ âm thầm giúp hắn làm tốt. Sau khi phụ thân mất Nghiêm Tu vì chiếu cố hắn, hầu như hai tháng qua một tấc cũng không rời hắn, suốt đêm đều không yên tâm; lúc hắn còn là thiếu niên bất hảo lang thang, Nghiêm Tu bị thương vì hắn, nằm trên giường mấy tháng cũng không nói một câu nặng với hắn. Mấy năm trước hắn tuổi còn nhỏ, đại bộ phận sự tình đều là Nghiêm Tu xử lý, hiện giờ hắn tuổi tác càng ngày càng lớn, Nghiêm Tu liền không tiếng động chậm rãi lui xuống, dần dần nâng đỡ hắn lên vị trí; Nghiêm Tu đối với hắn quá tốt, tốt đến mức hắn không thể không động tâm, tốt đến nỗi hắn nhịn không được, muốn chiếm Nghiêm Tu làm của riêng.
Mà ngoài dự kiến, Nghiêm Tu vậy mà không cự tuyệt. Khi đó Thẩm Thanh Yến còn chưa hiểu, ở vị trí này của Nghiêm Tu, Thẩm Thanh Yến đối với Nghiêm Tu lúc đó mà nói, đã có thể coi là một loại chống đỡ, lúc ấy hắn còn nhỏ, chỉ nhớ Nghiêm Tu im lặng dung túng, chưa từng nghĩ tới cái gì khác.
Người lãnh đạm, nghiêm cẩn, trầm mặc, thuận theo tùy hứng của, thậm chí là dung túng hắn. Tại sao? Thẩm Thanh Yến cũng đã từng có nghi vấn như vậy, thế nhưng Nghiêm Tu trả lời gì đây?
“Nghĩa phụ nói chúng ta là huynh đệ, ta đương nhiên, hy vọng đệ vui vẻ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]