“Nghiêm Tu còn chưa về sao?” Thẩm Thanh Yến ngồi trong thư phòng, sắc mặt không tốt hỏi, hắn tựa lưng vào ghế, cẩm bào vén lên, một đôi chân dài đặt ở trên bàn, trên bàn Nghiêm Tu sắp xếp chỉnh tề giá bút trấn lư hương và các vật phẩm khác đều bị hắn quét ngã một mảnh.
Lão Dư giương mắt nhìn một cái, lại cúi đầu đáp, “Đại thiếu gia trên đường trục trặc một chút, hiện tại còn chưa có tin truyền về.”
Nghiêm Tu ba tháng trước ra ngoài, muốn chạy một chuyến đến Trường Châu, ước định trong vòng ba tháng trở về, lại không biết có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không, chậm ba ngày vẫn không thấy bóng người. Khoảng thời gian này bởi vì Nghiêm Tu không có ở đây, tính tình Thẩm thiếu gia không tốt, mấy ngày nay càng tìm lý do mắng không ít người, ngay cả lão Dư cũng hơi sợ hãi, cúi đầu đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.
Lúc này đột nhiên có hạ nhân đến báo, nói là Tiền chưởng quầy của tiệm tơ lụa cầu kiến.
Thẩm Thanh Yến mày nhăn lại, không kiên nhẫn phất tay, “Gọi hắn vào.”
Tiền chưởng quầy kia được người đưa vào, tư thế Thẩm Thanh Yến không thay đổi, mí mắt cũng chẳng nâng một chút, “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Hồi thiếu gia, đã nhiều ngày mưa to liên tục, Quân Điền Phường… Hàng trong kho có một số nguyên liệu bị ngập, tiểu nhân, muốn điều một số hàng hóa từ các tiệm khác.” Chưởng quầy kia dâng lên tài liệu.
“Việc nhỏ như thế, không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-loan-yen/2488386/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.