Hạ Trạm nói khẩn thiết, biểu cảm chân thành, nhưng ta không muốn để ý đến hắn nữa. Trước khi quay người rời đi, bước chân ta dừng lại.
“Ve sầu sống tám ngày, nhìn về ngày ch.ết* để sống, từ khi bắt đầu bước lên con đường này, ta cũng đã chuẩn bị sẵn lấy cái ch.ết để đổi lấy tương lai tươi sáng rồi. Hạ Trạm, ta sẽ không tin ngươi nữa, cũng sẽ không tin triều đình các ngươi, vì tin các ngươi sẽ phải gánh vác nguy hiểm quá lớn, trên đời này ta chỉ tin chính bản thân ta mà thôi.”
[*Tục ngữ nói: có một loại ve sầu tuổi thọ chỉ có 7 ngày, vô tình có con sống đến ngày thứ 8, đối với nó mà nói, 8 ngày này vô cùng đáng giá, sống lâu thêm một ngày lãi một ngày, vì thế luôn nhìn vào ngày ch.ết để sống]
8
Lúc đi ra khỏi phòng, A Tạp đứng ở bên cạnh nghe lệnh của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng, giọng nói tê tái:
“Giết hắn đi.”
Chỉ cách một cánh cửa phòng, cuối cùng ta nghe thấy Hạ Trạm chất vấn ta: “Ngọc Tư, nàng có từng yêu ta không? Trả lời ta đi, để ta được ch.ết một cách rõ ràng.”
Đường đường là Thế tử của Định Quốc Công phủ, là hậu duệ quý tộc bẩm sinh, thế mà cũng phải hỏi loại vấn đề này.
Ta không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Ta đi đến sau núi, sau đó đứng ở chỗ cao trên đỉnh núi, nhìn hết toàn bộ trại trên Nhạn sơn, ngay sau đó ánh mắt lại nhìn về núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lieu-ngoc-tu/3406540/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.