Vì ta thổi sáo hay và múa giỏi điệu《 minh quân 》, nên hắn thường xoa mặt ta, tự so sánh mình với Thạch Sùng - một vị quan nhà Tây Tấn*, còn ta là vũ nữ Lục Châu mà lão ta thích nhất.
[*Thạch Sùng (chữ Hán: 石崇; 249-300) là quan nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng là nhân vật xa hoa giàu có đương thời.]
Ta là tác phẩm đáng tự hào nhất của lão ta, lão ta mời họa sư nổi tiếng nhất đến vẽ cho ta, ta ngồi ngay ngắn dưới tàng cây hải đường, mặc một bộ thanh y màu xanh, mỉm cười nhẹ nhàng, không giống với những tiểu thư khuê các khác.
Sau đó bức họa kia có trăm người tới cầu, đại lão gia chỉ cười ha ha, ra giá bán một vạn lượng vàng.
Lão gia là thương nhân buôn muối, phú khả địch quốc, căn bản không thiếu tiền, lão ta chỉ muốn khoe khoang mà thôi.
Quả nhiên là khoe khoang, bức hoạ cuộn tròn được chuyền vào trong kinh thành, có một vị con cháu danh gia đại tộc không quản xa xôi ngàn dặm để tới Dương Châu, chỉ nói lão gia cứ ra giá thoải mái, hắn tình nguyện mua ta về.
Ta còn nhớ rõ lúc ấy lão gia vừa ôm ta, vừa nói với tên con nhà giàu kia: “Hát hay, eo thon nhỏ như dương liễu, ngươi cũng biết đạo lý Thạch SùngTây Tấn thà chết cũng không muốn chắp tay dâng Lục Châu cho người ngoài đúng không?”
Chỉ nhìn như vậy, chẳng lẽ lão ta thật sự có tình cảm sâu nặng đối với ta?
Sai rồi, những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lieu-ngoc-tu/3406539/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.