Chương 6:
Ta cắt lời hắn:
“Phu quân, chính vì thanh danh của cô nương chưa xuất giá vô cùng quan trọng, nên mới vạn vạn không thể để Tiểu Thúy đi hầu hạ Nhu cô nương.”
Thấy Tống Dục lộ vẻ không hiểu, ta rơi nước mắt nói:
“Phu quân không biết đó thôi. Tiểu Thúy nha đầu này hành vi thô lỗ, một ngày mắng người đến tám lượt.
“Thiếp thân xuất thân thấp kém, bị nàng ta liên lụy cũng đành chịu. Nhưng Nhu cô nương thân là quý nữ, sao có thể ở gần Tiểu Thúy được? “Đến lúc ấy, người ngoài mà buông lời: ‘trên không ngay thì dưới sao thẳng’, rồi nói Tiểu Thúy thô tục, kẻ được nàng ta hầu hạ ắt hẵn cũng không có giáo dưỡng gì… chẳng phải sẽ hỏng hết đại sự sao?”
Tiểu Thúy lúc này đã hiểu ra, lập tức ngẩng cổ phản bác, không phục:
“Làm người ai mà chẳng sinh ra từ m.ô.n.g mẹ mình, cớ sao Nhu cô nương thì cao quý, còn ta lại thành thô tục rồi?”
“Đừng nói là hầu hạ Nhu cô nương, dù có làm thiếp cho cô gia, ta cũng làm được!”
“Cô gia,cô gia đừng đi mà…!”
Tiểu Thúy hướng theo bóng lưng đang chạy trối c.h.ế.t Tống Dục mà lớn tiếng gọi.
Đợi đến khi hắn chạy khuất hẳn, nàng ta mới quay lại, cùng ta cười thành một đoàn.
Những ngày sau đó, Tống Dục và Tống Nhu đều sống chẳng dễ chịu gì.
Hai vị công t.ử tiểu thư từ nhỏ đã quen được hầu hạ, nay không còn đám hạ nhân hầu hạ liền không nhúc nhích nổi.
Trước kia, Tống Dục gảy đàn phải có người bày đàn sẵn, uống trà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lanh-va-cao-quy/5067404/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.