Chương 4:
“Thật là! Danh sĩ phong lưu gì chứ, danh sĩ mà lại so đo mấy đồng tiền rượu của bọn ta à? Ta khinh!”
Đám khách nợ tiền rượu này, vốn dĩ phần lớn đều là hạng miệng lưỡi trơn tru, thế nên không chỉ mắng Tống Dục, mà còn cố tình xúm lại trước mặt hắn mà mắng, để hắn nghe cho thật rõ.
Tống Dục xưa nay chưa từng giao tiếp với hạng người chợ búa như vậy.
Nên gương mặt vốn còn chút thanh tú kia bị chọc tức đến méo mó, môi run lên bần bật, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thốt nổi một lời phản bác.
Ta bước tới bên cạnh hắn, đưa bạc lên, nói:
“Phu quân, bạc đã thu về rồi.”
Tống Dục giận dữ vô cùng, hoàn toàn không để ý đến ta, chỉ phất tay áo bỏ đi.
Chậc chậc chậc.
Tống Nhu à, ngươi xem đó, là chính ca ca của ngươi không muốn bạc đấy nhé.
Ta nhét bạc vào người, rồi cùng Tiểu Thúy đi sang tửu lâu phía đông ăn một đĩa giò kho.
Nói cho cùng, thứ gọi là thanh danh này thật đúng là kỳ lạ.
Nếu tất cả mọi người đều đồng thanh nói ngươi tốt, thì dù có kẻ thấy ngươi không ra gì, họ cũng chỉ âm thầm nhịn lại.
Nhưng chỉ cần có một người mở miệng, bắt đầu nói ngươi không tốt, thì chỉ cần qua một đêm, dường như tất cả mọi người đều sẽ quay sang nói ngươi chẳng phải thứ gì t.ử tế.
Thanh danh của Tống Dục chính là xấu đi đột ngột như vậy.
Trước kia, ai ai cũng nói hắn hào sảng rộng rãi, phẩm tính cao khiết.
Còn nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lanh-va-cao-quy/5067402/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.