Chương 3:
Chỉ một bữa cơm như vậy, đã cần ít nhất ba bốn trù sư quay cuồng trong nhà bếp.
Nếu là nhà giàu chuông vàng bát ngọc, làm thế cũng còn nói được.
Nhưng Tống gia nay đã sa sút, nhưng nàng ta vẫn nhất quyết giữ lấy thứ phong nhã ấy.
Khi nói đến, nàng ta còn chớp chớp mắt vô tội rồi nói:
“Ta có ăn được mấy miếng đâu, sao lại thành phung phí rồi?”
Trước đây, chỉ cần trên bàn xuất hiện chút mỡ, thì Tống Nhu liền liếc ta bằng nửa con mắt.
“Đúng là loại thứ nữ không lên được mặt bàn. Mấy thứ dầu mỡ thế này, nếu là một chủ t.ử đứng đắn của nhà quyền quý thì chả có ai đụng tới đâu.”
Giờ thì bữa tối quả thật không còn chút dầu mỡ nào nữa rồi, tất cả chỉ một chậu cháo loãng đến mức thấy đáy, cùng mấy lá rau vàng vọt.
Kết quả, Tống Nhu tức đến mức mặt mày tím tái:
“Nhà họ Tống chúng ta dù đã bị bãi quan, nhưng rốt cuộc cũng là dòng dõi thanh danh hiển hách mấy đời. Bộ ngươi coi chúng ta là phu khuân vác à, sao lại để chúng ta ăn những thứ này?”
Tống Dục cũng đầy vẻ giận dữ, đặt mạnh đũa xuống, quay sang trách móc ta.
Ta không vội không hoảng, chậm rãi múc một bát cháo, rồi nói:
“Tống Nhu cô nương nói vậy là không đúng rồi. Những nhà làm việc nặng, ngày ngày còn có tiền công vào tay, ăn uống cũng chưa chắc kham khổ đến thế này.”
“Nhưng chúng ta bây giờ lại chi nhiều hơn thu, chỉ có tiêu mà không có kiếm, có được bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-lanh-va-cao-quy/5067401/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.