Qua khỏi một khúc quanh trên đại lộ là đến một con đường tàng cây sầm khuất, tuy cũng có xe ngựa chạy qua nhưng không ồn ào lắm. Chiêu Hiền trang quả là một khách điếm yên tĩnh.
Hai người vừa đến cửa thì một tên tiểu nhị chạy ra niềm nở :
- Kính chào nhị vị quan nhân, chẳng hay nhị vị đã dặn phòng số mấy?
Hắc Kỳ lệnh chủ ngơ ngác :
- Sao lại phải dặn phòng trước? Chúng tôi từ xa đến đây mà.
Tiểu nhị nhìn chằm chặp vào hai người và tươi cười :
- Không dám giấu chi nhị vị quan nhân, ở đây thì khá rộng nhưng hầu hết phòng đều đã được dặn trước cả, nên nếu hai vị không dặn trước thì...
Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi :
- Bây giờ không còn phòng nào trống phải không?
Tên tiểu nhị cười mớn :
- Xin nhị vị đợi cho một chút, tiểu nhân vào hỏi lại quản lý rồi sẽ thưa lại sau.
Hắn vào một chút thì có quản lý cùng ra, lão nhìn hai người bằng một cặp mắt dò xét và hỏi :
- Chẳng hay các vị từ Kim Lăng tới?
Hai tiếng “Kim Lăng” làm Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, hắn gật gật đầu :
- Đúng, đúng, chúng tôi từ Kim Lăng tới.
Tên quản lý lại hỏi :
- Có phải quý vị đến hành hương tại Phượng Hoàng sơn.
Ngũ Phượng môn, Phượng Hoàng sơn?
Hai cái tên này thật rất gần nhau, Hắc Kỳ lệnh chủ liếc nhìn Đào Ngọc Lan hội ý.
Đào Ngọc Lan hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-doat-hon/2140829/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.