Bỗng dưng Tuấn Tú từ phòng vệ sinh bước ra, hai cánh tay cũng đầy máu. Hình như anh mới vừa vào trong mà thôi, chưa kịp rửa tay đã nghe tiếng Trúc Chi nên chạy ra. Anh vừa cười với Trúc Chi một cái rồi lại chạy vào phòng vệ sinh.
Trúc Chi quay sang nhìn bóng lưng của Tuấn Tú, vẫn chưa thôi kinh ngạc khi thấy anh ở đây cùng Huyết Yêu. Chưa kịp chào hỏi nhau, cô đã thấy anh chạy lại vào trong kia. Cô quay sang tính hỏi Huyết Yêu làm sao Tuấn Tú lại ở đây với hắn, nhưng cô không mở lời được lời nào cả, bởi vì hắn một lần nữa tập trung chữa trị cho người kia đến mức Tuấn Tú chạy ra cũng không nghe thấy.
Năm phút sau, Tuấn Tú chạy ra một lần nữa. Lần này hai tay của anh đã sạch sẽ, thơm tho. Anh nhào tới ôm lấy Trúc Chi như thể cả hai anh em đã một thế kỷ mới gặp lại nhau.
Tuấn Tú nói với Trúc Chi, giọng trách móc:
“Con nhỏ này, mày suýt nữa khiến anh sợ đến tắt thở. Phòng ngủ trống không, rồi anh nghe anh Yêu nói em suýt chết nữa.”
Trúc Chi lôi Tuấn Tú ra khỏi người mình, tự xoay một vòng cho anh thấy mình đã không sao. Thấy nụ cười trên môi Tuấn Tú tắt lịm, cô nhanh chóng nói ngay, giọng nũng nịu:
“Em không có thời gian tìm người giúp đỡ.”
“Vậy em thì sao?”
Nhất Uy bước ra từ một căn phòng ngủ khác, giận hờn nói to. Cậu tựa lưng vào bức tường bên cạnh, mặt cậu nhăn như mặt khỉ, có vẻ cậu đang trách chuyện Trúc Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352480/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.