Quý Nhậm cảm thấy lạnh lắm, gã nằm xuống, ngửa mặt lên trời, vẫn đang mỉm cười với thân ảnh ngọt ngào của nàng trên kia. Có thể đã đến lúc gã gạt bỏ tất cả mọi thứ, khát khao, hoài bão hay dã tâm chiếm lấy Tam giới của gã; có thể đã đến lúc gặp lại nàng, nói một lời xin lỗi với nàng, rằng đáng lý khi ấy gã đừng buông tay nàng, rằng đáng lý gã đừng nhường nàng cho kẻ khác. Lúc này gã mới thấm thía câu nói của Trúc Chi trước đó. Có thể cô đúng khi nói gã chỉ là một kẻ đê tiện, cố tỏ ra cao thượng khi nhường người mình yêu cho một kẻ khác, một kẻ hèn nhát không dám níu lấy hạnh phúc của mình.
Quý Nhậm sắp chết. Thật đáng buồn khi gã phát hiện ra chẳng còn ai để chào tạm biệt cả, không người thân, không bạn bè chí cốt, cũng chẳng có lấy một thuộc hạ mà gã cưng chiều. Gã chưa từng đối xử với họ như cái cách gã đối xử với một thuộc hạ mà mình cần, gã chỉ một lòng muốn lợi dụng mà thôi. Duy chỉ có Tịnh Ngôn được gã thương thật lòng hơn kẻ khác một chút.
Quý Nhậm thở dài. Sau cùng gã vẫn chưa thể nói lời từ biệt với Tịnh Ngôn. Gã đã thua, rất có thể những thuộc hạ khác của gã cũng có một kết cục tương tự. Có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp để gã lo lắng cho tính mạng của những kẻ khác. Bởi vì gã đã quyết định chết tại chổ này.
Quý Nhậm bắt đầu ngâm ca câu hát mà nàng vẫn thường hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352456/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.