Tịnh Tân tưởng rằng bản thân đã giết chết Nhất Uy khi nhấn chìm cậu bên trong dòng chảy đầy dung nham của mình, gã tin rằng không một ai có thể chịu được sức nóng của dung nham cho dù đó là một phượng hoàng lửa đi nữa. Nào ngờ được rằng Nhất Uy đã vội tạo ra một lằn chắn bằng phượng khí đủ ngăn không cho dung nham chạm vào người mình. Cậu thoát khỏi dòng chảy một cách thần kì bằng cách bay xuyên thẳng qua lớp dung nham kia.
Kim Quy kiếm phát ra thần khí màu xám tro, kết hợp với phượng khí của Nhất Uy chém nát dòng sông dung nham kia. Thần khí chém xa đến mức khiến Tịnh Tân bị trọng thương một đường dài thẳng đứng ngay trước ngực.
Tịnh Tân biết không thể nào tiếp tục dùng dung nham đả thương Nhất Uy nữa, chỉ tổ giúp cậu cũng cố sức mạnh của phượng khí mà thôi. Gã thu hồi cây phất trần màu đỏ rực của mình, biến nó thành một thanh kiếm đỏ rực. Gã vung kiếm chém vào đỉnh đầu của Nhất Uy. Gã không cảm thấy vết thương trên ngực mình đang bắt đầu trở nên ghê rợn một cách bất thường: nó lở loét và bắt đầu lan rộng sang hai bên (trong khi gã là một người có sức mạnh của lửa, lại như đang bị bỏng do lửa gây ra).
Nhất Uy dùng kiếm đỡ lại. Khí tức của hai thanh kiếm khi chúng chạm vào nhau tạo ra một luồng sáng xám và đỏ bao trùm cả một khoảng trời xung quanh đó. Ngay cả Vô Ảnh và Tịnh Uyển ở phía kia cũng bị khí tức của chúng thu hút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352442/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.